Sau hồi hỗn loạn, Diệp Kỳ Ngũ là người đầu tiên hướng Thích Thiếu Thương rống to, “Họ Thích kia, có phải ngươi đưađạn khói cho Cố Tích Triều hay không? Ngươi không phải là người của Phích Lịch Đường sao? Lương tâm ngươi để đâu hả?”
Thích Thiếu Thương lạnh lùng nhìn hắn, “Ta cùng hắn có thù không đợi trời chung, vì sao ta lại muốn giúp hắn đào tẩu?”
“Này… thì là…” Diệp Kỳ Ngũ cũng hiểu được Thích Thiếu Thương không có gì lý do gì để giúp Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương thu kiếm vào vỏ, thở dài thản nhiên mà tiếc nuối.
Vốn định thăm dò kẻ địch, ai ngờ đến kẻ địch kia vẫn quỷ kế đa đoan như xưa, kết quả hắn vẫn chạy mất dạng được.
Người có quyền tức giận phải là ta mới đúng —— Bộ dáng của Thích Lâu Chúa làm cho người ta thực dễ dàng nhận ra điều này. Thích Thiếu Thương không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, hắn chắp tay, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này phải tức tốc trở về tới Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Hắn thậm chí thi triển khinh công đến tận cùng.
Hắn vội vàng lao về như vậy—— tựa hồ có ai đang chờ đợi hắn.
Hắn về tới Kim Phong Tế Vũ Lâu, hắn về tới Tượng Tị Tháp.
Hắn tìm chung quanh, như đang tìm một người rất quan trọng.
Hắn tìm không được.
Hắn thậm chí tìm qua cả Thanh Bạch Hồng Hoàng Lâu, làm cho mấy huynh đệ giật mình, không ít hộ vệ phát hãi.
Hắn vội vàng hỏi, ở đây có cái gì dị thường?Người dị thường, hoặc là chuyện dị thường?
Câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88646/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.