Cố Tích Triều đang lẩn trốn.
Đúng vậy, hắn đang lẩn trốn.
Hắn lẩn trốn mọi nơi có thể.
Hắn biết ngoài kia còn có thứ gọi là võ lâm chính đạo hiệp nghĩa đang đuổi giết hắn.
Hắn tránh được biên quan, tránh được U Châu, tránh được Bắc Vực, tránh được Giang Nam.
Hắn bỗng nhiên muốn cười.
Hắn nghĩ, có rượu có thịt nhiều huynh đệ, hoạn nạn bần bệnh không một người.
Quả nhiên, quả nhiên.
Hắn bỗng nhiên lại muốn tức điên lên.
Cố Tích Triều thật tuyệt mỹ.
Cố Tích Triều khi tức giận lại càng tuyệt mỹ.
Cho dù đang là kẻ đào vong, hắn cũng vẫn tuyệt mỹ như xưa.
Cố Tích Triều đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta thấy đã biết ngay là Cố Tích Triều.
Chính là lúc này Cố Tích Triều đang điên tiết.
Nguyên nhân hắn tức giận, đơn giản thôi.
Bởi vì hắn nhớ tới một người, một sự kiện.
Hắn nhớ tới Thích Thiếu Thương.
Tháng ngày đào vong thật vất vả, hắn hiện giờ, mới hiểu được tâm tình lúc đó của Thích Thiếu Thương.
Trên thế giới này, có thể không ai hiểu rõ Thích Thiếu Thương bằng hắn, cũng không có ai hiểu rõ tâm tình của Thích Thiếu Thương lúc này hơn hắn.
Bọn họ vĩnh viễn là tri âm —— điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn vẫn điên tiết.
Bởi vì, hắn phát hiện, con đường lúc này của hắn, chính con đường lúc trước Thích Thiếu Thương từng đi.
Hắn lặp lại lộ trình của Thích Thiếu Thương.
Đuổi giết, đào vong.
Hắn tức giận, vì tên kia là Thích Thiếu Thương.
Tại sao hắn lại đi trên con đường của Thích Thiếu Thương.
Hắn từng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88641/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.