Lúc bạch y thanh sam song song tiến cung, Hoàng Thượng Triệu Cát cũng vừa lệnh bãi triều, ở ngự thư phòng dung một chén cháo Ngự Thiện Phòng đặc biệt chuẩn bị cho ngày mùng 8 tháng Chạp.
Thư phòng bốn phía không người, ngoài cửa thư phòng có vô số cấm quân thị vệ.
Cháo thật quá ngon, đậu tròn căng, có thêm súp vừa độ, thật sự là cực phẩm tư vị.
Triệu Cát vừa nhấm nháp vừa cảm thấy sung sướng, hài lòng.
Lúc hắn vui vẻ nhất liền muốn vẽ tranh, muốn viết chữ với đánh đàn.
Hắn từ từ đến bên đàn, chậm rãi gẩy vài sợi dây đàn, tiếng đàn róc rách như tiếng nước chảy tuôn ra không ngừng.
Nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại —— hắn lại không muốn đánh đàn.
Bởi vì hắn không biết muốn đàn khúc nào.
Đàn rồi, tất cả đều đàn rồi —— có khúc nào là chưa đâu.
Hắn giờ đang rất muốn biết, liệu có tuyệt thế diễm khúc nào hắn chưa từng nghe qua? Có hay không?
Triệu Cát thả bước thong thả trong phòng, tâm tình thực không vui.
Đang lúc tâm trạng rối bời như thế, hắn liền thấy hai nam tử dụng khinh công vô thanh vô tức mà đáp từ đỉnh điện xuống —— tựa như bông tuyết, cánh hoa toát vẻ mỹ lệ.
Hắn thất kinh muốn hét cũng không hét được.
Hắn đã bị bọn họ chế trụ huyệt đạo.
Hắn vẫn nhớ rõ bọn họ —— Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.
Trí nhớ của Triệu Cát thực ra không tốt lắm, nhưng nhớ rõ tên của bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685246/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.