Cố Tích Triều cảm giác được thân thể mình biến đổi rất rõ ràngvào sáng sớm ngày thứ bảy.
Sáng sớm ngày thứ bảy, đoàn người do Dương Vô Tà và Gia Cát Thần Hầu phái đi tiếp ứng gặp Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ở một thương *** tại Thiểm Tây.
Vùng núi Thương Lạc có rất nhiều trúc, màu trúc bốn mùa xanh tươi làm cho người ta cảm thấy thật an bình.
Hắn xuống xe ngựa mà bỗng cảm thấy chóng mặt một thoáng.
Vì thế một dự cảm xấu liền xộc đến —— hắn chậm rãi vận khí xuống đan điền, cảm thấy nội lực tan rả.
Đến ngày thứ bảy, Cố Tích Triều mỗi ngày đều độ khí cho Thích Thiếu Thương – mỗi một lần, công lực hao tổn. Cố Tích Triều hiện giờ, đại khái chỉ có ba phần nội lực mà thôi.
Vô luận là gì, đạt đến rất khó, mất đi cực kỳ đơn giản.
Nhiều năm chịu khổ luyện tập để đạt được nội lực, gần bảy ngày, liền cơ hồ tiêu hao đi hơn phân nửa.
Có lẽ đây là thời khắc để trời nhắc nhở hắn, cần học “quý trọng”.
Quý trọng những gì chính mình đạt được, nếu không muốn mất đi.
Nhưng là Cố Tích Triều hiện giờ quý trọng nhất, có lẽ chỉ có một người bên cạnh hắn.
Hắn đỡ lấy một gốc cây thúy trúc, cực lực kềm chế thứ cảm giác không khỏe trong người —— thì ra cảm giác có được rồi lại mất đi như vậy, thật không thể nào chịu đựng nổi, tứ chi luôn thấy bủn rủn, vắng vẻ, tựa hồ chính mình đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685234/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.