Nội thành Cung Châu, sương mù lấp ánh mặt trời, Kim Phong Tế Vũ Lâu một hàng tiến vào một khách ***.
Nói là “một hàng”, kỳ thật, chỉ có Cố Tích Triều là người duy nhất còn “đi”.
Kẻ đã chết, người bị thương, nhân chịu tàn, còn lại chẳng tỉnh táo nổi.
Trương Thán chết, Thích Thiếu Thương bị thương, Phương Hận Thiểu tàn, Vương Tiểu Thạch bị mê dược Đường Môn khống chế, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Trận này là thắng hay bại đây?
Nhưng ít ra, Vương Tiểu Thạch cuối cùng có thể trở về an toàn.
Trương Thán chết cũng an lòng rồi phải không?
Cho tới bây giờ Cố Tích Triều vẫn còn hoảng hốt. Đường Yến bản chất không phải kẻ ác—— thật quá giống mình.
Ai vốn tội ác tày trời? Ai là kẻ không muốn làm người tốt nhất?
Người tốt không chịu nổi.
Cố Tích Triều đặt thi thể Trương Thán cẩn thận trong xe ngựa —— Thích Thiếu Thương nhất định phải đưa Trương Thán về Biện Lương an táng.
Hắn không cần hỏi cũng hiểu người kia như hiểu chính mình.
Đại phu vào phòng chữa trị là thấy một cục diện thương tàn như thế.
Trong phòng, một công tử vận thanh sam ngồi bên giường, ánh mắt có phần tiều tụy —— nhưng thoạt nhìn không việc gì.
Nhìn thấy đại phu, hắn đứng lên, nhường chỗ cho đại phu chẩn trị.
Đại phu bắt mạch một lượt, lắc đầu lia lịa.
“Công tử, thứ cho lão hủ nói thẳng, với năng lực của lão không thể chữa nổi thương tích thế này.”
“… Không thể ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685229/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.