Dáng vẻ Đường Yến lúc rơi lệ vẫn tuyệt diễm vô cùng.
Điềm đạm đáng yêu, lê hoa đái vũ (tựa giọt mưa rơi trên cánh hoa lê).
Vì sao một nữ tử diễm lệ nhường này —— lúc đầm đìa nước mắt, lại làm tầm mắt của mọi người mờ mịt đi.
Một tiếng địch nhỏ vang lên. Đường Yến trong nháy mắt phóng ra một hoàn đá nhỏ.
Viên đá nhỏ chuẩn xác lấp chặt lỗ cây sáo, khiến tiếng địch bị ngắt quãng tức thì.
Tiếng địch không vọng lên nổi, bốn phía lặng im.
Trong chớp mắt, Đường Yến đã đến trước mặt Cố Tích Triều, ngón tay dài nhọn của nàng đặt ngay ở hầu cổ của Cố Tích Triều, móng tay dài roẹt thẳng xuyên da hắn, lưu lại vài vết máu.
Mà trong tích tắc đó, ngón tay của Cố Tích Triều cũng chế ngụ ở mạch môn của Đường Yến.
Hai người giằng co, vẫn duy trì một tư thế khống chế nhau kỳ quái.
Cố Tích Triều nhìn Đường Yến, thản nhiên nói, “Ngươi khóc.”
Đường Yến ngẩng đầu, dùng một bàn tay lau nước mắt, “Nữ nhân khóc chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.”
Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, gật gật đầu, “Ngươi sợ chết nên ngăn cản ta.”
“Không ai không sợ chết.”
“Đó là lẽ tự nhiên.”
“Cố Tích Triều, ngươi tại sao phải làm như vậy?”
“Ta nghĩ gì làm nấy.”
“Ta không hiểu, Cố Tích Triều ta thật sự không hiểu. Hắn tằng cho ngươi từng hại ngươi phải đào vong ba năm, cướp đi tất cả của ngươi, ngươi vì sao không hận hắn mà ngược lại trợ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685225/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.