Thích Thiếu Thương toàn thân phủ huyết.
Trúng Kinh Diễm Tam Kiếm—— chỉ còn lại nửa cái mạng mà thôi.
Lôi Diễm thích kiếm thứ tư mới thực sự hạ sát đối thủ—— hắn muốn hưởng thụ quá trình giết người.
Nhưng ham muốn này của hắn lần này lại làm hắn táng mạng.
Hắn đả thương người rồi mới giết —— vì thế chưa giết được người đã bị người khử.
Cố Tích Triều yên lặng ngồi phịch xuống, tay ấn Thích Thiếu Thương xuống.
Tay hắn đặt ở miệng vết thương của Thích Thiếu Thương, hung hăng mà ấn.
Hắn điểm huyệt vị, chậm rãi đem nội lực truyền vào thân thể người kia —— truyền vào nhiệt lượng. Người kia không thể lạnh được.
Chỉ cần, Thích Thiếu Thương còn có một hơi này —— hắn chính là sư tử.
Vô luận có khổ đau thế nào, hắn cũng không buông tha Cố Tích Triều —— hắn luôn luôn chỉ yêu một người – là Cố Tích Triều.
Cho nên vô luận có bị mê hoặc hay vướng tâm ma, hắn đều có thể nhận ra Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương vẫn luôn nhận rõ Cố Tích Triều —— giống như Cố Tích Triều vẫn luôn tường tận Thích Thiếu Thương.
“Ngươi, không phải Cố Tích Triều.”
“Ngươi làm sao có thể là Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương sao lại có thể phân biệt được thật giả?
Người kia khắc vào tâm khảm của hắn —— từng hận, từng oán, từng đau, luôn luôn luyến tình.
Trước khi gặp lại, từng đêm đều nằm mơ một giấc mơ y hệt.
Trong mộng chính mình nói với mình, “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685221/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.