Cố Tích Triều đang ngồi trong Tương Tị Tháp nghĩ đường đi nước bước đối phó với Đường Môn.
Đường Môn, nơi sâu hiểm nhất, chỗ cư ngụ của toàn Đường Gia Bảo.
Vương Tiểu Thạch bị giam ở đây.
Phải cứu Vương Tiểu Thạch là tất nhiên, nhưng đau đầu là cứu thế nào.
Cố Tích Triều đang bàn tính kế hoạch cho chuyện này.
Hắn đang suy tư, hắn đã suy tư vài ngày.
Thích Thiếu Thương không ở Kim Phong Tế Vũ Lâu vài ngày nay.
Hôm nay Thích Thiếu Thương trở về.
Hắn mang theo một thanh kiếm quay về.
Hắn vào đến Tương Tị Tháp, liền thấy dáng điệu trầm tư của Cố Tích Triều.
Hắn nhẹ nhàng tiến tới, đặt tay lên vai Tích Triều, đưa kiếm cho người kia.
Thích Thiếu Thương luôn muốn tìm tặng Cố Tích Triều một thanh kiếm.
Trên đời này có rất nhiều hảo kiếm, danh kiếm, bảo kiếm.
Thượng cổ có Thừa Ảnh, Thuần Quân, Ngư Tràng, Thái A, còn có Thất Tinh Long Uyên, Hiên Viên Hạ Vũ.
Một hảo kiếm khách, tất nhiên phải có một thanh hảo kiếm.
Mạc quái lâm phong bội trù trướng, dục tương thư kiếm học tòng quân
(Chớ trách gió rừng gây phiền muộn, khát đem thư kiếm học tòng quân).
Năm đó văn tài võ lược tòng quân giúp nước làm cho con người rạo rực ý chí. Mà Cố Tích Triều, văn võ song toàn, có thể nào không có kiếm?
Kiếm là linh hồn của kiếm khách.
Ngay cả đương thời, cũng có rất nhiều danh kiếm.
Huyết Hà, Vãn Lưu, còn có Nghịch Thủy Hàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.