🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch Khởi đáp lại không chút nể nang, tuy có phần ngạo mạn nhưng Tân Ba Đạt lại không hề tức giận, vì hắn biết Bạch Khởi nói toàn là sự thật.
Trước khi đến, Tân Ba Đạt còn có chút lo ngại, nhưng đến đây gặp Lưu Dịch Tư rồi, hắn liền từ bỏ suy nghĩ ban đầu. Có Lưu Dịch Tư ở đây, hắn có muốn uy hiếp Bạch Khởi còn khó hơn lên trời. Nếu Bạch Khởi thật sự định bội ước, chỉ sợ bây giờ hắn đã đầu lìa khỏi xác rồi. Tiểu Vương tử cùng năm trăm Cuồng Sư Vệ một người cũng chẳng còn sống lấy nổi rồi.
Tân Ba Đạt gật đầu, ngập ngừng một lát rồi nói:
- Cái khó của ngươi ta hiểu,… nhưng ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng ổn định tình hình quân đội, đồng thời sắp xếp cho bọn ta một chỗ để ổn định.
- Vậy à… Được… Lát nữa ta sẽ tìm cho các ngươi một nơi, tuy rằng không lớn, chỉ có chu vi ba trăm mét, nhưng cũng đủ cho các ngươi. Nơi đó có thể ở được mười vạn người… nhưng… ngươi biết đấy, ta là thần tử thuộc sự quản lý của Hoàng Đế, tuy nơi này là địa bàn của ta, nhưng thu nạp Thú tộc cũng không dễ ăn nói. Các ngươi không được ra khỏi chỗ đó, nếu muốn ra thì phải thông báo cho ta, ngoài ra… các ngươi phải phục tùng sự quản lý của Đế Quốc ta… nếu không thì ta không thể đảm bảo gì cho các ngươi cả… Thế nào?
Bạch Khởi gật đầu nói.
- Cái này… Không vấn đề gì… , ta đồng ý…
Tân Ba Đạt không chần chừ đáp lại, tuy rằng điều kiện này có chút khác so với hiệp ước ban đầu, thái độ của Bạch Khởi ngạo mạn hơn, nói không chút nể nang. Nhưng Tân Ba Đạt không hề giận dữ, vì hắn có thể hiểu được, địa vị của Bạch Khởi khác nhiều so với trước đây. Thân phận cũng không giống, quan hệ bình đẳng với Bạch Khởi trước đây đã không còn… không… không thể nói không còn, chỉ có thể nói là Bạch Khởi mạnh hơn hắn quá nhiều rồi, tình hình đã đến mức không thể không cúi đầu nhún nhường rồi.
Đúng lúc Tân Ba Đạt định đi thì bỗng nhiên có bóng người xuất hiện trước mắt Bạch Khởi - Một người bịt mặt áo đỏ, dắt theo mười người bịt mặt mặc áo đen. Không hề có ý muốn ẩn dấu né tránh, chỉ nhẹ nhàng đứng ở đó, nhìn thấy Bạch Khởi lần lượt hành lễ, nhưng không quỳ xuống chỉ khom người vái một lễ, sau đó không nói lời nào, chỉ nhìn Lưu Dịch Tư và Tân Ba Đạt một cái.
Chỉ từng đó thôi cũng đã đủ làm chấn động rồi, vì mười một người này… à không mười hai người, một người về sau mới đuổi kịp bọn họ. Mười hai người này trừ một người ở cấp Đấu Linh ra, mười người còn lại đều là Đấu Vương, hơn nữa một người trong đó còn là Đấu Hoàng. Mọi người ở đó đều có thể nhận ra. Lưu Dịch Tư kinh ngạc nhìn Bạch Khởi, không nói lời nào. Tân Ba Đạt đứng bên cạnh đã hồn siêu phách tán từ lúc nào.
Tuy Tân Ba Đạt đã biết Bạch Khởi không giống như xưa, nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ rằng trong thời gian một năm ngắn ngủi, Bạch Khởi đã thay đổi hoàn toàn. Võ công đạt tới mức khó có thể dự đoán, ít nhất cũng đạt tới cấp Đấu Vương, bởi Tân Ba Đạt không thể nhìn thấu Bạch Khởi, hắn cố ý giấu thực lực của mình. Tân Ba Đạt biết Bạch Khởi là một Thiên tài, và cũng biết sự thăng cấp của hắn nhanh như thế nào, tuy răng có chút kinh ngạc nhưng cũng đã sớm có chuẩn bị. Nhưng cái làm Tân Ba Đạt không ngờ tới đó là thế lực của Bạch Khởi.
Nửa năm trước Bạch Khởi vẫn chưa có tên tuổi gì, chỉ là một cao thủ trẻ mà thôi, nhưng chỉ một năm trôi qua, Bạch Khởi chẳng những có cả một hành tỉnh làm thái ấp của mình, trở thành một Nguyên soái, hơn nữa Bạch Khởi còn có một thủ hạ là cao thủ Đấu Hoàng. Tân Ba Đạt có phần kinh ngạc đến khó chấp nhận.
Nhưng xem ra tình hình hiện nay không thể đùa được, một Đấu Hoàng vẫn chưa đủ, bây giờ còn xuất hiện thêm một Đấu Hoàng cấp cao không biết lợi hại ra sao, lại còn thêm mười Đấu Vương. Tuy không rõ quan hệ của họ với Bạch Khởi là gì, nhưng chắc địa vị của Bạch Khởi cao hơn, vì khi bọn họ xuất hiện, Bạch Khởi không hề ngạc nhiên, khuôn mặt tươi cười nhìn họ. Mười người đó dưới sự lãnh đạo của Đấu Hoàng lại hành lễ với Bạch Khởi. Tuy không phải quỳ nhưng cũng đủ để chứng minh một điều… Đó là thân phận của Bạch Khởi cao hơn họ.
Tân Ba Đạt thật sự kinh ngạc, hắn thật sự không hiểu con át chủ bài của Bạch Khởi là gì, Bạch Khởi còn có sức mạnh như thế nào, nhưng có một điều hắn hiểu được… đó là từ nay về sau hợp tác với Bạch Khởi không thể nào có chuyện địa vị bình đẳng nữa rồi…
Đúng thế… không có chuyện địa vị bình đẳng nữa. Giờ đây hắn và Tiểu Vương tử không còn chỗ dựa nào. Trước đây còn có năm trăm Cuồng Sư Vệ đủ để làm những quý tộc bình thường kinh hãi, nhưng bây giờ chẳng còn gì có thể uy hiếp Bạch Khởi được. Bạch Khởi giờ có đội quân hơn trăm vạn, hai Đấu Hoàng cùng với mười Đấu Vương, chưa biết chừng còn có lực lượng ngầm nào khác, chỉ từng đó thôi… cũng đủ làm hắn chẳng có cách nào bình đẳng nói chuyện với Bạch Khởi.
Tân Ba Đạt sợ rằng về sau Thú tộc nếu muốn sống ở La Đức thì hắn phải làm Bạch Khởi hài lòng. Nếu không sẽ khó sống ở đây, tính mạng của hắn và Tiểu Vương tử sợ rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hiểu là một chuyện, nhưng trong thời gian ngắn Tân Ba Đạt vẫn không thể dứt khoát… Hắn cần thời gian suy nghĩ.
- Tân Ba Đạt… Lão Lưu…, các ngươi lui ra trước đi, ta còn có chuyện cần bàn với họ…
Bạch Khởi thoáng nhìn mười mấy người trước mặt, trong đó có một người vài ngày trước đã từng đến hành thích hắn – thích khách của Ảnh Tộc, Ảnh Nguyệt.
Tân Ba Đạt và Lưu Dịch Tư hiểu ngay ý của Bạch Khởi, lần lượt cáo lui. Tân Ba Đạt quay về Hắc Y Quân. Hắn muốn quay về suy nghĩ xem mình nên dùng thân phận gì, tư cách gì để đối mặt với Bạch Khởi. Chắc hẳn việc này cũng tốn của hắn không ít thời gian.
Tân Ba Đạt đã cáo lui, còn Lưu Dịch Tư trong lòng vẫn không yên tâm, không rời khỏi mà đứng ở ngoài cửa. Bởi với tu vi của Lưu Dịch Tư có thể nhận ra sát khí đang dâng trào của những kẻ lạ mặt kia, tuy rằng chúng đã cố giấu diếm. Nếu không phải là Tướng quân giết người không gớm tay thì chỉ có thể là sát thủ vô cùng lợi hại mới có sát khí đằng đằng như vậy. Mà những kẻ mặt kia chắc chắn không phải thuộc loại thứ nhất rồi. Tuy biết rằng bọn họ không thể nào uy hiếp Bạch Khởi, thậm chí có thể là thủ hạ của hắn nhưng Lưu Dịch Tư vẫn đứng ngoài cửa, không vì gì khác chỉ là phòng khi có chuyện bất trắc.
Tân Ba Đạt và Lưu Dịch Tư đi rồi, Bạch Khởi ngồi giữa Tộc trưởng và Thập Đại Trưởng lão của Ảnh Tộc nhưng không hề căng thẳng chút nào. Hắn nhìn toán người trước mặt, quan sát một hồi rồi nói:
- Các người là người của Ảnh Tộc… Thập Đại Trưởng lão và Tộc trưởng?
- Vâng. Tộc trưởng Ảnh Tộc, Ảnh Thiên dẫn theo Thập Đại Trưởng lão đến…
Tộc trưởng Ảnh Tộc nói như vậy, khẩu khí có phần nhún nhường, nhưng không hề cung kính. Tuy qua lời của Ảnh Nguyệt, bọn họ đã biết được thân phận của Bạch Khởi, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, vì thế bọn họ vẫn chưa thật sự tin tưởng Bạch Khởi. Giữ được thái độ như vậy cũng là tốt rồi.
Bạch Khởi chỉ nhìn một cái là hiểu tình hình. Không nói nhiều lời, hắn rút cánh tay Atula ra, lạnh lùng nói:
- Giả hay thật nhìn là biết ngay, ta nghĩ cũng không cần ta phải nói nhiều.
Cánh tay Atula màu đỏ nhạt như màu cánh ve trong nháy mắt xuất hiện trong tay của Ảnh Thiên. Ảnh Thiên vừa cầm cánh tay Atula đã chịu không nổi hét lên một tiếng. Cánh tay Atula tự vệ khiến Ảnh Thiên không kịp trở tay. Nếu không phải vị sát thủ cấp Đấu Hoàng này còn có bản lĩnh hơn người thì e là đã bị phế rồi.
Ảnh Thiên và Thập Đại Trưởng lão nhận ra ngay đó chính là cánh tay Atula, bởi ngoài cánh tay Atula không còn loại vũ khí nào có sát khí như vậy. Lúc cánh tay Atula sắp rơi xuống đất, Bạch Khởi nhẹ nhàng thu về đặt lên bàn.
- Thuộc hạ… Ảnh Thiên, Ảnh Địa, Ảnh Vương, Ảnh Phong, Ảnh Thủy, Ảnh Hỏa, Ảnh Lôi, Ảnh Quang, Ảnh Mộc, Ảnh Tuyệt, Ảnh Diệt… tham kiến chủ nhân.
Thập Đại Trưởng lão cùng với Ảnh Thiên quỳ xuống, lần lượt xưng tên.
- Ồ… Tộc trưởng Ảnh Tộc và Thập Đại Trưởng lão… các ngươi mau đứng dậy đi, đã nhận ra ta rồi thì đều là người nhà cả… Ta nghĩ tình hình cụ thể, Ảnh Nguyệt cũng đã nói với các ngươi rồi. Huynh trưởng Đại Hắc Thiên của ta đã giao Hắc Ám Lục Tộc cho ta thống lĩnh. Lần này ta tìm các ngươi đến là có hai việc, hy vọng các người thành thật trả lời ta.
Bạch Khởi vừa thu cánh tay Atula về, thoáng nhìn bọn người của Ảnh Thiên rồi lạnh lùng nói.
- Chúng thuộc hạ nhất định biết gì nói đấy, chủ nhân cứ giao phó, Ảnh Thiên quyết không giấu diếm.
Ảnh Thiên vốn đang quỳ dưới đất, tỏ ra muôn phần cung kính, tất nhiên còn có phần sợ hãi. Bạch Khởi biết sự sợ hãi, kính nể đó là với mình, và còn càng với huynh trưởng Đại Hắc Thiên của mình. Nếu không có cánh tay Atula của Đại Hắc Thiên, e rằng Tộc trưởng Ảnh Tộc cũng không thèm để ý đến Bạch Khởi, thậm chí không thèm nhìn hắn một cái. Tuy Bạch Khởi là một Đấu Vương trẻ tuổi tài hoa… nhưng khoảng cách giữa Đấu Vương và Đấu Hoàng rất rõ ràng. Hơn nữa… cao thủ Đấu Vương của Ảnh Tộc có đến mười người, mỗi người đều không thua gì Bạch Khởi. Muốn giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Ưm… Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi có biết tung tích của Hắc Ám Ngũ Tộc còn lại không? Ngươi cũng biết huynh trưởng ta từ Đại chiến Thần ma đầu tiên đến nay cũng đến mười vạn năm không xuất hiện, đối với Hắc Ám Lục Tộc của nhân gian, huynh ta vốn không hiểu hết. Huynh ấy đã giao Hắc Ám Lục Tộc cho ta. Nhưng ta chỉ tìm được Ảnh Tộc các ngươi, các tộc khác ở đâu, các ngươi có biết không? Có cách nào liên lạc với họ không?
- Điều này… thưa chủ nhân, Hắc Ám Lục Tộc chúng tôi bình thường ít qua lại, năm tộc kia chúng tôi cũng không có tin tức gì. Nhưng có người nói đã thấy bóng dáng bọn họ ở rừng Vạn Tượng. Chủ nhân biết đấy, từ lúc ma pháp bị diệt vong, các tộc lớn đều bị Ảnh hưởng, đấu khí của loài người ngày càng mạnh. Sau đại chiến giữa người và thú, các tộc đều rút vào rừng Vạn Tượng. Thuộc hạ nghĩ bọn họ chắc ở chỗ đó. Rừng Vạn Tượng cách vực thẳm Thâm La không xa, chỉ một nghìn dặm, nhưng nơi đó vô cùng nguy hiểm. hơn nữa bao nhiêu năm nay các tộc lớn ở rừng Vạn Tượng đều không tiếp xúc với bên ngoài, có thể nói nội bất xuất ngoại bất nhập. Nói đến rừng Vạn Tượng… thật ra không hề kém vực thẳm Thâm La. Người Ảnh Tộc chúng tôi vì diện mạo giống con người nên cũng không có cách nào vào đó, có điều…
Ảnh Thiên chậm rãi nói, bỗng thở dài một tiếng, hình như chần chừ không muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng cũng thốt ra lời
- Có điều gì vậy?
Bạch Khởi sốt ruột đứng dậy, hắn tỏ ra rất vui mừng, vì điều đó có nghĩa là đã có tin tức về Hắc Ám Ngũ Tộc kia. Bạch Khởi sốt sắng như vậy đơn giản là vì năm tộc đó mỗi tộc đều là một sức mạnh… Nếu có thể tìm ra họ, tập hợp lực lượng lại thì lực lượng sẽ càng lớn. Đây chính là điều Bạch Khởi rất muốn làm.
Bất Diệt Hoàng Triều đã khôi phục, vô số cao thủ cũng bắt đầu quay lại. Một số môn phái, gia tộc và một vài thế lực trung thành với Hoàng Triều đã dần dần quay về. Những gia tộc lâu đời đó cũng muốn khẳng định địa vị của mình, tuy rằng… trước mắt vẫn chưa rõ ràng nhưng có một điểm Bạch Khởi có thể khẳng định, đó là Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ không phải là lúc để cao thủ cấp Đấu Vương có thể xưng bá được nữa. Theo thông tin Bạch Khởi nhận được, ít nhất đã có vài cao thủ cấp Đấu Vương quay về Hoàng Triều. Điều quan trọng là… Hoàng Đế của Hoàng Triều Lý Tự Minh đã đích thân đến Ngọc Hoàng Sơn bái kiến Hoàng Cực Tông. Tuy không biết hắn đã làm gì ở đó nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy thì ngay ngày hôm sau, hai cao thủ của Hoàng Cực Tông đã xuống núi theo Lý Tự Minh. Hai cao thủ đó võ công ra sao không ai biết, bước đầu đoán ít nhất cũng là cấp Đấu Vương… Dù sao Hoàng Cực Tông cũng là đại môn phái ngàn năm, trong thời Bất Diệt Hoàng Triều lại càng hưng thịnh, sở hữu cả một loạt cao thủ của Hoàng Triều. Bao nhiêu năm chiến loạn mà không hề bị ảnh hưởng. Bọn họ có quyền thống trị ba trăm dặm xung quanh Ngọc Hoàng Sơn, có thể tự cung tự cấp. Cho đến nay thực lực của Hoàng Cực Tông vẫn là một ẩn số, nhưng có thể khẳng định rằng môn phái vạn năm này không hề xuống dốc như người ta vẫn tưởng, thậm chí mấy năm nay còn ngầm phát triển, thực lực không hề suy giảm mà ngược lại ngày càng lớn mạnh
Đối mặt với vấn đề này, Bạch Khởi cũng muốn gấp rút nâng cao võ công và thế lực của mình, vì thế hắn muốn mau chóng tìm ra Hắc Ám Ngũ Tộc. Chỉ tiếc là Hắc Ám Ngũ Tộc không dễ gì tìm được. Nhưng Ảnh Thiên đã cho Bạch Khởi một tia hy vọng. Hắn mới phấn chấn như vậy.
- Có điều… Sáu mươi năm trước thuộc hạ có gặp một Ải Nhân Hắc Thạch. Nghe nói bọn họ đã xây một tòa thành ngầm dưới lòng đất ở hẻm cốc Dung Nham, gọi là Dung Nham Pháo Đài. Có người nói Vương Quốc của Ải Nhân Hắc Thạch chính là ở đó. Cả tộc Ải Nhân Hắc Thạch đều sống trong đó, nhưng vị trí cụ thể thì thuộc hạ không biết. Nếu chủ nhân cần thì thuộc hạ có thể đi tìm họ. Là bộ tộc am hiểu việc chế tạo binh khí nhất trong Hắc Ám Lục Tộc, lại là bộ tộc trung lập có quan hệ tốt với các tộc khác, thuộc hạ cho rằng bọn họ có thể biết tung tích của các tộc khác và cách liên lạc. Mấy năm nay Ảnh Tộc đều đặt hàng họ một lượng vũ khí lớn rồi nhờ con người chuyển đến địa điểm chỉ định. Nếu bọn họ đã dùng cách đó gửi hàng cho Ảnh Tộc thì cũng làm như vậy với các tộc khác… Thuộc hạ nghĩ nếu tìm ra tộc Ải Nhân Hắc Thạch thì cũng sẽ tìm ra các tộc khác.
Ảnh Thiên ngập ngừng một lát rồi cung kính nói với Bạch Khởi.
- Dung Nham Pháo Đài dưới lòng đất ư? Vùng Đông Nam của Gia Lam? Đó chẳng phải ngay cạnh La Đức của chúng ta sao?
Bạch Khởi lặng người một lúc.
- Đúng vậy… thuộc hạ đã điều tra được hẻm núi Dung Nham chính là ở bình nguyên Hắc Thạch tám trăm dặm ngoài Gia Lam, chỉ là thuộc hạ không muốn hủy hoại sự hữu nghị giữa hai tộc, vì vậy chưa hề phái người đi điều tra chỗ ở của họ. Nhưng nay chủ nhân đã xuất hiện, là Hắc Ám Lục Tộc trung thành nhất của Ma thần vĩ đại Đại Hắc Thiên, chúng thuộc hạ có nghĩa vụ tập hợp bên cạnh ngài, cống hiến sức lực cho chủ nhân. Ải Nhân Hắc Thạch cũng không ngoại lệ. Thần nghĩ bọn họ cũng không câu nệ… Nếu bọn họ thật sự phản bội tín ngưỡng của Ma thần thì Ảnh Tộc sẽ tự tay giải quyết họ.
Ảnh Thiên quỳ rạp xuống đất. Khó mà tưởng tượng được người nhiệt thành như vậy lại là Tộc trưởng của một bộ tộc sát thủ đáng sợ, càng khó tưởng tượng người như thế mỗi khi động thủ lại lạnh lùng vô tình, độc ác như thế.
Thấy tình hình như vậy, Bạch Khởi không nhịn được than một tiếng:
- Tà giáo đúng hại chết người rồi…
Tuy Bạch Khởi rất muốn nói với các vị ca ca này… thật ra không cần tin cái tên Đại Hắc Thiên kia… các ngươi nên tôn thờ ta đây. Nhưng nghĩ như vậy chứ Bạch Khởi không dám nói ra, vì thực lực của hắn hiện nay vẫn chưa đủ để người khác tôn thờ. Hơn nữa… bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu mình nói những lời này, dù không đến nỗi khiến Ảnh Thiên trở mặt, nhưng cũng khó tránh làm hắn bất mãn. Tuy Đại Hắc Thiên đã giao Hắc Ám Lục Tộc cho mình, nhưng… mình cũng có quyền gì bắt họ từ bỏ tín ngưỡng chứ? Bọn họ giúp mình cũng là nể mặt lắm rồi… Còn về sau… Lời thề giữa mình và Đại Hắc Thiên đồng sinh cộng tử… Đó không phải là chuyện đùa, tuy hai người không chung dòng máu, nhưng cũng không thể trở mặt,… vì thế Bạch Khởi không có gì phải lo lắng, huống hồ Bạch Khởi chưa nghĩ rằng mình đủ khả năng với Đại chiến Thần ma. Việc quan trọng bây giờ là tập hợp đủ Hắc Ám Lục Tộc.
- Vậy à… Vậy thì việc này giao cho các ngươi được rồi. Ta gần đây có thể phải quay về Thành Hoa Hồng ở Đế Đô, nếu các ngươi biết tin gì hãy đến Đế Đô tìm ta… Ta sẽ ở đó đợi các ngươi. Việc này ta giao cho Ảnh Thiên ngươi…
Bạch Khởi gật đầu nói.
- Rõ… Thưa chủ nhân…
Ảnh Thiên cung kính nhận lệnh, ánh mắt thậm chí còn có phần hứng thú. Đối với Ảnh Thiên đây là một vinh hạnh, chỉ người được chủ nhân tín nhiệm mới đủ tư cách hành sự vì chủ nhân…
Bạch Khởi thấy thế vô cùng vui mừng. Không thể không nói những tên này là những tín đồ trung thành, bị tín ngưỡng hại đến chết cũng không từ. Có khi bây giờ Bạch Khởi bắt bọn họ tự sát tập thể bọn họ cũng không chút chần chừ. Có thể với họ đây còn là cách rời bỏ nhân gian đến với Ma thần Đại Hắc Thiên. Với họ đây không phải là trừng phạt mà là một vinh hạnh to lớn… Đó là cái đáng sợ của tôn giáo, có thể thay đổi tư tưởng của một người…
- À… Đúng rồi. Ngươi hãy để một vài cao thủ bên cạnh ta, hiện nay cạnh ta rất thiếu cao thủ, chỉ sợ phải điều động người Ảnh Tộc các ngươi rồi.
Bạch Khởi đột nhiên nói.
- Điều này không thành vấn đề. Ảnh Tộc nguyện vì chủ nhân chết không từ nan. Thuộc hạ để Thập Đại Trưởng lão ở lại, đợi nhiệm vụ của thuộc hạ hoàn thành sẽ lập tức quay lại bảo vệ chủ nhân.
Nhưng Bạch Khởi không thể để Ảnh Thiên làm như vậy. Kiểu mổ gà lấy trứng như vậy hắn không làm được. Nhìn Ảnh Thiên một cái, Bạch Khởi nói:
- Không cần đâu, ngươi để Ảnh Diệt, Ảnh Tuyệt lại cho ta, còn các ngươi hãy quay về, Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc vẫn cần các ngươi, không thể vì ta mà bỏ Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc. Đó không phải là việc làm của kẻ khôn ngoan. Các ngươi phải biết rằng cả Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc ta đều xem trọng, các người hãy quản lý tốt hai nơi đó. Trưởng lão Đấu Vương ta cần hai người là đủ rồi… Ngoài ra ta muốn các ngươi điều động cho ta mười tám Ngân Bài Sát Thủ và một trăm Đồng Bài Sát Thủ đến bên cạnh ta. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể điều động vào đội thân binh của ta… điều này… không có vấn đề gì chứ.
- Xin chủ nhân yên tâm, có thể dốc sức vì chủ nhân là vinh hạnh của chúng thuộc hạ, không có vấn đề gì… thuộc hạ lập tức gửi bồ câu đưa thư tới Yên Vũ Lâu. Nội trong ba ngày sẽ tập hợp đủ người. Thưa chủ nhân, còn Ảnh Nguyệt thì sao? Ảnh Nguyệt cũng ở lại sao?
Ảnh Thiên quỳ nói.
- Ừm… Ảnh Nguyệt cũng ở lại… dù sao cô ấy cũng là người đầu tiên gặp ta, có thể tìm thấy các ngươi cũng là công của Ảnh Nguyệt. Giữ lại cũng không tồi… À, còn một việc nữa muốn hỏi các ngươi… đó là ai đã sai sát thủ của Yên Vũ Lâu đến giết ta? Điều này ta muốn biết?
Bạch Khởi gật đầu đáp lại Ảnh Thiên, bỗng nghĩ ra mình phải tìm ra tên đã sai người truy sát mình.
- Điều này… Nguồn: truyentop.net
Ảnh Thiên đã sớm có sự chuẩn bị ngay từ khi nhận được tin từ Ảnh Nguyệt. Ảnh Thiên đã tập hợp đủ toàn bộ thông tin, vì thế Bạch Khởi vừa hỏi, Ảnh Thiên không chút ngập ngừng, dứt khoát đáp lại:
- Chủ nhân, hắn là một quý tộc, người mập mạp, thuộc hạ đã phái người đi điều tra, hắn chính là Thành chủ La Đức Thành - Thôi La, thủ hạ của chủ nhân… Chính hắn đã phái người đến giết ngài.
- Thôi La ư? Ngươi chắc chắn là hắn?
Bạch Khởi lặng người một lát, đạp bàn một cái rồi đứng phắt dậy, mặt đầy phẫn nộ. Bạch Khởi không biết ai phái người giết mình, cũng đoán ra vài người, nhưng không hề nghĩ đến Thôi La, một tên Thành chủ tép riu mà dám sai người giết mình ư? Một tên nô tài của mình mà dám sao, hắn nghĩ hắn là ai? Dám làm thế với ta, hắn chán sống rồi!
- Đúng thưa chủ nhân, sau khi Ảnh Nguyệt báo tin cho thuộc hạ, thuộc hạ đã lập tức điều tra, chính là Thôi La. Người của thuộc hạ có thể khẳng định là hắn, vì một người liên lạc trước đây đã từng làm ăn với hắn. Hiện nay mười Ngân Bài Sát Thủ của Ảnh Tộc đã mai phục sẵn, chỉ chờ lệnh chủ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.