🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không thể nghi ngờ, Bạch Khởi đã đem một viên đá nặng nề đè lên cha mình và Bạch Ngọc Đường, chớp mắt đã đánh vào lòng tự tôn của một trung niên tráng hán và một lão nhân sống trên trăm tuổi, khiến họ thẹn thùng không còn nhắc tới chuyện tu luyện, hai người gượng gạo quay đầu nói chuyện với Bạch Khởi, kỳ thực hiện tại điều mà hai người sợ nhất là Bạch Khởi nhắc tới chuyện tu luyện gì đó, hoặc là nói không cẩn thận nói ra chuyện hai người từng khoác lác, vậy thì sẽ còn ngượng ngùng hơn.
Nhưng may rằng Bạch Khởi không nhắc tới chuyện này ngược lại nhìn thấy Bạch Kình Thiên đang quỳ dưới đất rồi lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường đang láo liên con mắt đỏ lựng nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn đến phía mình, bước lại gần nhỏ giọng nói:
- Lão gia tử… Phụ thân con sao lại đắc tội với người vậy? Dù gì hiện tại ông cũng là một Thượng Tướng Quân đoàn trưởng, người bắt ông quỳ ở đây như vậy, những người bên ngoài nhìn thấy sẽ không hay lắm… Hơn nữa….
- Hừ! Thượng tướng thì sao? Quân đoàn trưởng thì sao? Vậy thì hay lắm sao? Hắn có giỏi giang hơn nữa cũng là con cháu của Bạch Gia ta, nếu như là con cháu của Bạch Gia thì Bạch Ngọc Đường ta sẽ có quyền bắt hắn quỳ ở đây! Lẽ nào còn muốn lật cả trời sao!
Bạch Ngọc Đường không đợi Bạch Khởi nói hết câu đã hừ nhạt một tiếng rồi nói như vậy, nghe ý thì dường như rất bất mãn với Bạch Kình Thiên.
Nghe thấy vậy Bạch Khởi cũng không nói được gì thêm, chỉ nghe thôi cũng biết cha mình đã khiến cho Lão tổ tông tức giận không nhỏ, nếu không cũng sẽ không nói như vậy, còn Bạch Kình Thiên bên cạnh nghe thấy vậy cũng cười gượng rồi lập tức cúi thấp đầu xuống, dù gì người làm cha trước mặt con mình lại bị quỳ phạt, còn để con trai cầu xin cho mình quả thực không phải là chuyện vui vẻ gì.
Nhưng… Nhưng người trước mặt là Bạch Ngọc Đường, bất cứ người nào của Bạch Gia đều có thể không để ý, nhưng Bạch Ngọc Đường lại không thể, phải biết rằng… Bạch Ngọc Đường huynh đệ ruột thịt của gia gia Bạch Kình Thiên, thúc tổ của hắn, thúc thúc ruột của phụ thân hắn… Bạch Kình Thiên không cung kính cũng không được, lão nhân gia đừng nói là bắt hắn quỳ ở đại sảnh này, ngay cả bắt hắn quỳ trên phố hắn cũng phải đi.
Dứt lời Bạch Ngọc Đường dường như rất tức giận ngồi xuống đó, nhìn Bạch Kình Thiên một cái, sau đó hừ nhạt nói:
- Hừ, chuyện lúc trước của con mọi người đều biết, nếu như đã qua rồi thì cũng bỏ đi… Có điều nữ nhân đó lại dám phái người thích sát con, thích sát tương lai của Bạch Gia ta, người tộc trưởng như hắn biết rồi không những không báo thù lại còn giấu nhẹm chuyện này… Hừ... Ta bắt hắn quỳ thôi đã là rất giữ thể diện cho hắn rồi… Ngươi quỳ ở đây suy nghĩ cho ta… Lúc nào nghĩ thông rồi… Lúc đó mới được phép đứng dậy!
Lời nói này đã khiến Bạch Khởi hiểu ra, cảm kích nhìn Lão gia tử, ông đã biết hết chuyện của mình năm xưa bị thích sát, cho nên mới đùng đùng nổi giận như vậy, không biết ông làm sao lại biết được, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, lão nhân gia còn phải tính toán làm gì? Hơn nữa chuyện này Bạch Khởi cũng có thể hiểu cho Bạch Kình Thiên với sự thương yêu của Bạch Kình Thiên với mình. Nếu không phải bất đắc dĩ chuyện này cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, huống hồ là hắn cũng không biết… Chuyện này thực ra không thể trách hắn.
- Chuyện này… Con tưởng lại chuyện gì… Lão tổ tông. Chuyện này con cũng biết, đã qua rồi còn nhắc tới làm gì, huống hồ con nghĩ phụ thân cũng là có chỗ khó của ông, thêm nữa người xem con hiện giờ không phải vẫn khỏe mạnh đó sao? Người đừng tức giận nữa…
Bạch Khởi cười hì hì cầu tình cho Bạch Kình Thiên.
- Hừ… May là con còn tốt đấy, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho người của Đỗ Tân Gia, bọn Đỗ Tân Gia đừng cho rằng Bạch Gia chúng ta dễ ức hiếp, nếu con thật có chuyện gì ta cũng không ngồi ở đây phí lời, Bạch Ngọc Đường ta sẽ là người đầu tiên xông vào Đỗ Tân Gia để giết sạch bọn chúng.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy vậy liền hừ lạnh rồi nói như vậy, trong lời nói không khó nhìn ra sự trọng thị của Bạch Ngọc Đường với Bạch Khởi.
Dứt lời lại nhìn Bạch Kình Thiên một cái, do dự một lát rồi vẫn bất mãn nói:
- Nếu như con trai ngươi đã không so đo chuyện này, ta cũng không làm người ác nữa, đứng dậy đi, về cảnh cáo người nữ nhân của ngươi, để ả yên phận chút, đừng cho rằng Đỗ Tân Gia thật sự giỏi lắm, Bạch Gia chúng ta tuy không bằng Đỗ Tân gia, nhưng Bạch Ngọc Đường ta một ngày chưa chết thì Bạch Gia ta cũng không thể mặc cho chúng đến làm bừa, ngoài ra… Ta muốn ở Vương Đô một thời gian… Ta không mong sẽ nhìn thấy ả… Đúng rồi còn có đứa con trai phế vật của ả nữa…
Lời của Bạch Ngọc Đường không có chút khách khí nào, khiến Bạch Khởi cười khổ, lão nhân gia không muốn nhìn thấy Mã Thác Sa thì thôi, làm gì mà không nể mặt phụ thân, ngay cả tên béo Bạch Tiêu Sái cũng mắng? Thật không nể mặt chút nào… Tuy nhiên… Tên béo đó ngoài việc ăn chơi trác táng, cờ bạc trai gái ra, ức hiếp bá đạo ra thì đích thực là một phế vật chân chính, có điều những lời này trong lòng mọi người đều hiểu chỉ là không nói ra mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Nhưng điều khiến Bạch Khởi bất ngờ nhất là Bạch Kình Thiên với việc này lại không hề có bất cứ ý kiến nào, đứng dậy rồi cung kính nói:
- Vâng, thúc tổ. Ta bảo đảm không để họ xuất hiện trước mặt người..
Phản ứng của Bạch Kình Thiên khiến Bạch Khởi không nói được lời nào, cũng không nói nhiều thêm, chỉ là hiếu kỳ nhìn Bạch Ngọc Đường nói:
- Lão gia tử, sao người đang yên đang lành lại chạy tới Vương Đô này?
- Hừ… Còn không phải vì ngươi sao? Ngày quyết đấu của tiểu tử ngươi và An Đức Lỗ đã gần đến rồi, ta nghe một lão bằng hữu ở Tây Bắc nói lần này An Đức Liệt đã phái một sứ đoàn đến, tên tiểu tử An Đức Lỗ cũng ở trong đó, hơn nữa không chỉ là hắn… Lão già Ti Kiêu Kiệt cũng có, ta đến không sợ An Đức Lỗ có thể làm gì được ngươi, chỉ sợ lão Ti Kiêu Kiệt chơi trò gian trá, tên đó không phải là thứ tốt đẹp gì.
Bạch Ngọc Đường ngồi đó nhìn Bạch Khởi rồi lớn tiếng ồm ồm nói.
- Cái gì! Bên trong sư đoàn lần này của đại Công Tước An Đức Liệt vào Vương Đô lại có cao thủ của Liệt Diệm Tông và Tây Bắc Đấu Vương Ti Kiêu Kiệt sao?!
Bạch Kình Thiên đang đứng đó rõ ràng đang rất kinh ngạc, không nén được lớn tiếng nói.
- Đúng vậy… Sao các ngươi không biết à? Uhm… Nhưng cũng đúng, nếu không phải là lão bằng hữu của ta cổ quái đi trộm tiền ở phủ đệ của An Đức Liệt thì cũng sẽ không biết Ti Kiêu Kiệt cũng ẩn trong sứ đoàn để đến Vương Đô… Các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường….
Bạch Ngọc Đường nghe xong liền ngây người, nhưng lập tức lại cười hăng hắc nói.
- Chờ chút… Sứ đoàn gì vậy!?
Bạch Khởi đôi chút tò mò hỏi, với cái sứ đoàn gì đó Bạch Khởi thực chất không biết gì.
- Uhm… Lần này… Đại Công Tước An Đức Liệt phái sứ đoàn muốn để con trai hắn lấy Tam công chúa, cho nên phái sứ đoàn đến Vương Đô cầu hôn, họ đã xuất phát hai tháng rồi, những chỉ mấy ngày nữa là đến Vương Đô, những tướng lĩnh cao cấp chúng ta đã nhận được triệu kiến của Bệ hạ, Cấm Vệ Quân, Thành Vệ Quân, Tứ Đại Doanh, Cận Vệ Quân, đều đã nhận được mệnh lệnh… Còn về Vương Đô Đặc Cảnh Ty… Uhm… Chuyện này… Có lẽ Uông Hải cũng biết rồi… Nhưng con biết đấy, tên đó có lẽ xoay một cái đã quên rồi… Còn con lại bận việc luyện binh, ta cũng quên không nói cho con biết… Có điều hiện tại xem ra chuyện này không còn đơn giản như trước nữa… Họ lại để Ti Kiêu Kiệt ẩn mình trong đó, Bệ hạ muốn đích thân triệu kiến sứ đoán, lỡ như Ti Kiêu Kiệt ẩn nấp trong đó lại gây bất lợi với Bệ hạ, vậy thì hậu quả thật sự khó lường rồi…
Bạch Kình Thiên vội vàng giải thích, có điều nói mãi rồi sắc mặt của Bạch Kình Thiên lại ngưng trọng lại, sau khi nói rồi sắc mặt đã trở nên vô cùng khó nhìn.
Chắp tay về phía Bạch Ngọc Đường, Bạch Kình Thiên cung kính nói:
- Lão tổ tông, ta muốn tiến cung một chuyến, chuyện này không nhỏ, không thể chậm trễ, sứ đoàn mấy ngày nữa sẽ đến, lỡ như đến lúc đó Bệ hạ có chuyện gì, vậy thì thật không hay….
- Được rồi… Được rồi, ngươi đi đi, đi đi… Đúng là, có trên Lệnh Trường Khôngg ở đây, cho dù là Ti Kiêu Kiệt cũng e là phải co cánh đi về, Ba Phạt Lợi Á Tứ Đại Đấu Vương chỉ có Lệnh Trường Khôngg tu vi cao nhất, hơn nữa hắn tận trung với Hoàng Thất, có hắn ở đây thì không có vấn đề gì đâu… Hắc hắc… Huống hồ gì, tuy những năm này Hoàng Cực Tông đã bế môn không quản thế sự, có điều… Trong số họ cao thủ như mây, nếu thật sự Vương thất Ba Phạt Lợi Á xảy ra chuyện gì, ta nghĩ họ cũng sẽ không vén tay bàng quan đâu, Quốc vương sẽ không có chuyện gì, ngươi cứ yên tâm đi, có điều… Nếu như người muốn đi thì cứ đi… Nói thế nào thì tin này vẫn còn có tác dụng, tuy không đến mức vì vậy mà ban thưởng cho ngươi, nhưng ít nhất cũng có thể khiến Bạch Gia càng vững vàng hơn… Muốn đi thì mau đi đi… Sau đó ngươi về đây nói cho ta chuyện những ngày này của Bạch Khởi….
Bạch Ngọc Đường xua thẳng tay nói, dứt lời thì để Bạch Kình Thiên rời đi.
Bạch Kình Thiên rời đi rồi, Bạch Ngọc Đường lại dò xét Bạch Khởi một lần nữa, sau đó tặc lưỡi nói:
- Ài… Vốn ra ta còn có chút lo lắng lần này một khi An Đức Lỗ đến Vương Đô ngươi sẽ rất nguy hiểm, nhưng hiện giờ xem ra ta lo lắng thừa hơi rồi… Chà chà… Cửu Tinh Đấu Tông… Cửu Tinh Đấu Tông mười bảy tuổi… Đời này của ta còn chưa từng nghe qua đấy, tên tiểu tử An Đức Lỗ không phải là đối thủ của ngươi, cho dù là Ti Kiêu Kiệt thật sự dùng bí pháp của Liệt Diệm Tông của chúng để giúp An Đức Lỗ cũng vô dụng… Ha ha….
- Bí pháp?
Bạch Khởi kinh dị nói.
- Uhm… Liệt Diệm Tông có một bí pháp, họ có thể ở trong tình huống là một cao thủ cam tâm tình nguyện, chuyển toàn bộ sức mạnh của đối phương đến một người khác, khiến người đó trong chớp mắt có tu vi của đối phương… Nhưng ta nghĩ… Cho dù chúng có dùng bí pháp này cũng không có tác dụng gì… Trừ phi là đích thân Ti Kiêu Kiệt truyền công, nếu không An Đức Lỗ tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi, tuy bí pháp này không tồi, nhưng lại không phải không có khuyết điểm, một khi truyền công thì cao thủ truyền công chắc chắn sẽ chết, hơn nữa người có được sức mạnh của đối phương, tu vi cuối cùng cũng sẽ bị đình chỉ không tiến bộ thêm, hơn nữa sức mạnh có được chỉ có thể phát huy một nửa mà thôi, An Đức Lỗ như vậy sao có thể là đối thủ của ngươi?
Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng rồi nói như vậy.
- Đây là tại vì sao? An Đức Lỗ thật sự quan trọng như vậy sao ? Đáng để Liệt Diệm Tông hi sinh một cao thủ để tăng tu vi cho hắn ?
Bạch Khởi có chút khó hiểu nói.
- Hắc hắc… Đương nhiên không, có điều ta biết An Đức Lỗ là cháu ruột của đại Công Tước An Đức Liệt, hơn nữa là người thứ hai thừa kế tước vị của hắn, ngoài con trai độc nhất của An Đức Liệt ra An Đức Lỗ có khả năng nhất sẽ thừa kế tước vị, hơn nữa tước vị thế tập đó vốn là của phụ thân An Đức Lỗ, An Đức Lỗ lại là con cháu của Liệt Diệm Tông, xem ra lão già Ti Kiêu Kiệt có ý đồ không nhỏ với Liệt Diệm Tông….
Bạch Ngọc Đường mỉm cười nói một cách ẫm ờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.