Đối với chuyện này Bạch Khởi cũng không phản đối, ngồi nghiêm chỉnh uống một lần cạn chén rượu, sau đó giơ cao chén rượu lên để hai người Uông Hải có thể nhìn rõ đáy chén. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Uông Hải bật cười ha ha, sờ soạng chiếc cằm của mình nói:
- Ha ha… Được, tên tiểu tử nhà ngươi khá hơn cả cha ngươi, ta rất thích… đã là thủ hạ của ta vậy ngươi có yêu cầu gì với ta thì cứ nói ra đi… ta sẽ cố gắng đáp ứng cho ngươi.
- Chuyện này… tôi chỉ hy vọng thủ hạ của mình có thể đủ nhân mã, không ốm đau bệnh tật là tốt rồi, binh khí áo giáp đầy đủ là tốt rồi.
Bạch Khởi do dự một lát rồi nói như vậy, khi nói vẫn nhìn qua nhìn lại Uông Hải và Uông Quân sợ hai người bọn họ không vui, dù sao trong lời nói của Bạch Khởi vẫn ẩn chứa một ý khác đó là nhân mã của Vương Đô Đặc Cảnh Ty (đội bảo vệ) không đủ, binh giáp không nhiều, nếu đại nhân có lòng thì sẽ hiểu được Bạch Khởi đang nói với Uông Hải là đã vô phương trị quân.
Nhưng đối với chuyện này Uông Hải lại không hề để ý, trái lại sắc mặc có chút uy hiếp, hai bên lông mày bất giác cau lại, nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt sau đó vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi lại nhìn Bạch Khởi, cầm chén rượu đang ở trên bàn một hơi uống sạch, hung hăng đặt trên bàn, vỗ vào bả vai của Bạch Khởi quát:
- Tiểu tử… ngươi đã cho ta một vấn đề khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-u-long-gioi/1396463/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.