🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người ta thường nói rằng người gặp chuyện vui tinh thần sảnh khoái. Mấy hôm nay Bạch Khởi đã đột phá Cửu Tinh Đấu Tông, tâm tình Bạch Khởi rất tốt, gặp ai cũng tươi cười, kể cả Mã Tháp Sa đáng ghét cũng không ngoại lệ. Thậm chí mấy ngày nay gặp tên tiểu tử mập Bạch Tiêu Sái cũng không ngược đãi hắn, ngược lại ôn hòa dạy bảo hai tiếng, sau đó không để ý đến hắn nữa. Điều này khiến cho Bạch Tiêu Sái nguyên người cảm thấy ớn lạnh, cũng có thể trong tâm trí của hắn, lúc này Đại Ca mới là khủng bố nhất.
Khoảng thời gian này Bạch Khởi cũng tiêu khiển. Những chuyện quân doanh bởi vì chuyện Bối Tác Tư lần trước ba tên gây đáo loạn mình từ đó về sau cũng không có đi qua. Bởi vì có một số việc phụ thân hắn không thể làm chủ, cho nên sau khi suy xét cặn kẽ Bạch Kình Thiên đến tìm Lý Tự Minh nhờ đem chuyện này trình báo lên trên, nhưng bây giờ vẫn không có hồi đáp, cho nên Bạch Khởi vẫn không nhận được bất kì quân chức, suốt ngày không có việc gì, theo Lý Tầm Hoan còn có Bối Tác Tư, cùng với Độc Cô Chiến Thiên bọn họ ở chung với nhau, bây giờ bốn người đi trên phố khiến người gặp người sợ.
Nói thật, từ chuyện lần trước, sau khi đại náo Đỗ Tân gia, tên của Bạch Khởi vang vọng trong giới quý tộc, không biết vì lý do gì mà Lý Tự Minh trong một lần yến tiệc nói cái tên "Sát thần Bạch Khởi". Sát thần Bạch Khởi tên này ở Vương Đô cũng coi như là vang vọng trong nguyên giới quý tộc, Tuy rằng rất nhiều người không hiểu rõ tại sao Quốc Vương bệ hạ lại cho Bạch Khởi một cái biệt hiệu như vậy.
Nhưng kì thực chuyện này chính trong lòng Bạch Khởi hiểu rõ, nếu nói Lý Tự Minh không có tổ chức tình báo của mình là người cũng không tin, huống hồ Bạch Khởi ở chốn hỗn loạn gây ra một chuyện lớn như vậy. Toàn bộ nơi hỗn loạn và mấy tỉnh lân cận đều biết đến tên sát thần Bạch Khởi, Lý Tự Minh sao lại không biết được?.
Ở Bạch Khởi xem ra, Lý Tự Minh nói ra một cái biệt hiệu như vậy, một là tán thưởng hành vi của mình ở nơi hỗn loạn, hai là cũng có ý từ trắc diện gõ một chút Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi biết biết… tất cả mọi chuyện của hắn, Vương Quốc bệ hạ đều rõ như lòng bàn tay.
Đương nhiên sau khi cái biệt hiệu này truyền ra ngoài, theo đó một biệt danh Vương Đô Tứ Đại Hại cũng không biết từ miệng quý tộc nào chuyền ra, Vương Đô Tứ Đại Hại… Người thấy người sợ Bối Tác Tư, tuyệt thế yêu ma Lý Tầm Hoan, thần quỷ cấm gần Độc Cô Chiến Thiên, cùng với Sát Thần Bạch Khởi.
Đương nhiên, trong đám con cháu quý tộc xem ra bốn người này tuyệt đối là sâu hại, người thấy người sợ, khi thấy bọn họ đều vòng đường đi, nhưng… trong bọn bình dân xem ra không chuyện như vậy, có người âm thầm ca tụng bọn họ là Vương Đô Tứ Đại Thiếu, không có nghĩa xấu mà ngược lại còn có sự tôn kính nhẹ nhàng. Bởi vì bốn người này, từ trước đến giờ chỉ kiếm con cháu quý tộc gây phiền phức, nhưng lại không bao giờ làm khó dân thường. Tuy rằng làm việc có chút bá đạo, nhưng trong mắt dân thường đây là điều nên làm, dù sao bọn con cháu quý tộc, đều là như vậy.
Từ khi chuyện ở Đỗ Tân gia qua được mấy ngày, Đỗ Tân gia không có phản ứng, điều này khiến Bạch Khởi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ nói Độc Cô Chiến Thiên khiến người khác sợ đến vậy sao? Bạch Khởi bất giác phát sinh ý niệm dẫn Độc Cô Chiến Thiên khắp nơi xảo trá. Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện đã bị Bạch Khởi kìm chế, Bởi vì Bạch Khởi hiểu rõ nếu mình làm như vậy, e rằng không cần đến một tháng, mình sẽ phải thân thủ dị chỗ. Bởi vì nếu mình làm như vậy, lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích của bọn gia tộc có thần kinh quá nhạy cảm, đến lúc đó hậu quả của mình làm sao có thể nghĩ.
Sau ngày Bạch Khởi để Độc Cô Chiến Thiên quay về, một mình lắc lư quay về phủ. Khi Bạch Khởi vừa về đến cửa, thì phát hiện một nô bộc của Bạch gia hoang hoang mang mang chạy ra, thấy Bạch Khởi sốt ruột chạy qua, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Thiếu gia… thiếu gia người mau vào đi… mau… mau lên… thánh chỉ của bệ hạ đã đến rồi.
Bạch Khởi nghe xong lời này trước tiên là sững người, tiếp đó phản ứng lại, vội vã chạy vào trong. Đi đến cửa chính đã thấy thì ra trước cửa đã đứng hơn mười người mặc áo giáp màu kim, tay cầm binh khí, đầu đội mũ giáp màu kim, trên mũ giáp cắm một cây lông vũ màu hồng đẹp mắt của hoàng gia Cận Vệ Quân. Một người mặc trường bào màu xanh đen, một lão giả mặt mũi hiền lành không để ria mép đứng ở đó trong tay cầm thánh chỉ, đây có thể chính là thái giám trong hoàng cung. Bạch Kình Thiên còn có Mã Tháp Sa, cùng với Bạch Tiêu Sái và tất cả mọi người sớm đã quỳ rạp xuống khuôn viên, Bạch Khởi đến đây xong cũng không dám nhiều lời, càng không có tâm tư đi nghiên cứu thái giám này dị dạng giống cái gì vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Ở Đông Phương, đặc biệt là ở nơi Ba Phạt Lợi Á di lưu Bất Diệt Vương Triều nầy, là nơi đại bộ phận là vương triều truyền thống, ý chỉ của Quốc Vương là chí cao vô thượng, thánh chỉ cũng là từ thời đại của Bất Diệt Hoàng truyền lại, đại biểu cho họ hàng thân thích của Quốc Vương điện hạ. Đương nhiên khó tránh khỏi cho người ta một cảm giác chẳng ra cái gì, Bạch Khởi cảm thấy các qui định này có chút quen thuộc cũng có chút gần gũi, nhưng hình như có chút không giống với nhiều nơi của đại lục này
- Bạch Khởi tiếp chỉ…
Lão thái giám này dùng âm thanh bén nhọn nói lớn, sau khi Bạch Khởi và mọi người khấu đầu, một tràng ca tụng công đức của Quốc Vương điện hạ đại loại như sau khi đọc phụng thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, lão thái giám này bắt đầu chính thức đọc ý chỉ của Quốc Vương điện hạ Lý Tự Minh ở Ba Phạt Lợi Á này:
- Xét thấy Bạch Khởi nhân phẩm cao thượng, hành vi cao thâm, còn trẻ thiên tài còn là danh môn hổ tử, cho nên đặc cách cho Bạch Khởi nhậm chức Binh Đoàn Trưởng của Ba Phạt Lợi Á Vương Đô Đặc Cảnh Ty đệ nhất binh đoàn, đặc biệt trao quân hàm, Trung Giáo.
Bạch Khởi nghe xong những lời này sững người, tiếp đó vội vàng dập đầu tạ ân, đây là truyền thống được truyền lại từ thời đại Bất Diệt Hoàng. Ở một số quốc gia căn bản không có, nhưng thân là con cháu hoàng triều chính thống Ba Phạt Lợi Á vẫn luôn sử dụng quy định như vậy. Tuy rằng các quốc gia khác, qui cách này tuy rằng rất cũ cũng không họp lí. Bởi vì ở nơi khác, đối mặt với ý chỉ của Quốc Vương chỉ là quỳ một gối xuống đất, chỉ có trong lúc ở thần điện hoặc chư thần mới chọn cách quỳ hai chân xuống đất, không cần dập đầu.
Nói thật, Bạch Khởi cảm thấy tất cả quy định, tất cả chế độ của Ba Phạt Á Lợi này không không nên nói là Bá Phạt Á Lợi, phải nói là chế độ và lễ nghi từng có của triều đại Bất Diệt Hoàng tương tự với những cái có ở Trung Quốc cổ đại, Bá Phạt Á Lợi ngày nay đã có chút chẳng ra cái gì.
Không cho Bạch Khởi phụ trách Vương Đô sinh lực cùng với Cẩm Vệ Quân bảo vệ an toàn xung quanh hoàng thành, không để Bạch Khởi phụ trách Thành Vệ Quân, canh phòng tường thành và cửa thành, cũng không điều Bạch Khởi đi làm Cận Vệ Quân hoàng gia canh phòng hoàng cung, hoặc là Vương Đô Tứ Đại Doanh đóng quân ở bên ngoài thành Mân Côi. Điều động Bạch Khởi vào phụ trách Vương Đô canh phòng lực lượng cùng với trị an của Vương Đô Đặc Cảnh Ty, có chút nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, không chỉ là nằm ngoài dự đoán của Bạch Khởi, càng nằm ngoài dự đoán của Bạch Kình Thiên, ai cũng không thể ngờ rằng Bạch Khởi sẽ vào Vương Đô Đặc Cảnh Ty.
Phải biết rằng trách nhiệm Vương Đô Đặc Cảnh Ty rất lớn, phụ trách là an toàn bên trong Vương Đô cùng với nhiệm vụ tuần tra, bọn họ có quyền truy bắt bất kì người nào phạm tội trong Vương Đô, cũng có quyền xử án, phụ trách trị an và tuần tra Vương Đô, chức trách không nhỏ. Nguyên cái Vương Đô Đặc Cảnh Ty có một sư đoàn người và ngựa năm vạn. Năm vạn người này không thuộc về quân hệ, cũng không thuộc về chính hệ, là đội quân trực thuộc Quốc Vương chỉ đạo. Trưởng quản tối cao của Vương Đô Đặc Cảnh Ty tuy rằng chỉ thống lĩnh một sư đoàn, nhưng có trong tay quân hàm Trung Tướng có thể thấy bộ phận này rất được coi trọng. Bọn họ còn có một đặc quyền là có thể truy bắt những người phạm tội trong Vương Đô, trong số đó thậm chí bao gồm quý tộc. Điều đó có nghĩa là nếu như Đặc Cảnh Ty nhận định ngươi phạm tội, cho dù ngươi là quý tộc cũng có thể truy bắt ngươi, đương nhiên bình thường họ sẽ không làm thế. Dù sao đại đa số quý tộc cho dù bị truy bắt, vẫn không có cách nào định tội, đành phải thả ra, người của Vương Đô Đặc Cảnh Ty sẽ không tự mình tìm những thứ không có hứng thú.
Địa vị của Vương Đô Đặc Cảnh Ty có chút giống như Võ cảnh của Bạch Khởi thời đó, đương nhiên lớn hơn quyền lợi Võ cảnh, khiêm nhậm quyền lợi của cảnh sát.
Đương nhiên đó là chuyện của hồi trước, tình hình bây giờ là… Vương Đô Đặc Cảnh Ty đã không thể chống lại Thành Vệ Quân và Cẩm Vệ Quân, chức trách của họ đã dần bị Thành Vệ Quân và Cẩm Vệ Quân thay thế. Cẩm Vệ Quân, Thành Vệ Quân thậm chí đã bắt đầu phái người truy lùng trên đường, phải biết những việc này không phải hồi trước họ làm, những việc này đều thuộc phạm vi quản lý của Vương Đô Đặc Cảnh Ty. Huấn luyện, ra trận những cái này là do Cẩm Vệ Quân phụ trách, thân là lực lượng tinh nhuệ đóng ở Vương Đô uy hiếp bốn phương, lúc nào cũng có thể ra trận.
Thành Vệ Quân phụ trách là cửa thành và bảo vệ tường thành, nhưng tình huống bây giờ có chút thay đổi. Bởi vì gần đây Đặc Cảnh Ty yếu nhược vô năng, truy bắt có thể đem lại không ít dầu, đồng thời cũng có thể mượn danh nghĩa này để khoa trương thế lực của mình. Cho nên bất luận là Cẩm Vệ Quân hay Thành Vệ Quân đều giang tay ra, Vương Đô Đặc Cảnh Ty coi như có danh nhưng không có thật, ngoại trừ để lại năm mươi người biên chế, còn lại dường như không có khả chống lại năng lực của hai quân đoàn.
Thậm chí quyền lợi của họ đã bị hai quân đoàn kia thẩm thấu, Vương Đô Đặc Cảnh Ty khi ra ngoài tuần hành nếu thấy người của Cẩm Vệ Quân hay là người của Thành Vệ Quân đều vòng đường bỏ đi.
Quốc Vương bệ hạ bỗng nhiên điều động Bạch Khởi gia nhập Vương Đô Đặc Cảnh Ty này, ẩn ý trong đó chứa làm cho người ta khó có thể cân nhắc. Bởi vì Bạch Khởi chính là con trai thống lĩnh Cẩm Vệ Quân Bạch Kình Thiên, hắn sau lưng đại biểu chính là Cẩm Vệ Quân phái hệ này, đương nhiên quan trọng hơn chính là… Bạch Khởi, Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan, Độc Cô Chiến Thiên, bốn vị này… chính là ngày thường Vương Đô canh gác là những người mà Thành Vệ Quân cùng Cẩm Vệ Quân đau đầu nhất. Nói câu thực tế… nếu Vương Đô muốn thực sự đánh đen trừ ác, Vương Đô Đặc Cảnh Ty thực sự muốn trọng chấn hùng phong, một khi phải bắt là bốn tên này… Đương nhiên điều kiện tiên quyết của bọn họ là phải có năng lực này, hơn nữa Quốc Vương bệ hạ còn có những quý tộc đó phải chịu mới thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, Bạch Kình Thiên đưa một túi kim tệ giao cho lão thái giám kia. Sau khi cung kính tiễn ông ta đi, Bạch Kình Thiên mới cho người đóng lại cửa, nhìn thoáng qua Bạch Khởi, sau đó nhỏ nhẹ nói:
- Con trai… Con theo ta vào đây, ta có lời muốn nói với con.
Nói chuyện đầu tiên là đi vào hướng trong phòng, cho nên những người khác căn bản không để ý đến, khuôn mặt tái xanh của Mã Tháp Sa kia Bạch Kình Thiên càng làm như không. Bạch Khởi mỉm cười, sau đó lập tức đi theo Bạch Kình Thiên vào trong, trước đi vào trong phòng thị uy còn liếc Mã Tháp Sa một cái, tiện tay đóng cửa phòng.
Động tác như thế cho thấy khiến Mã Tháp Sa tức dậm chân cũng không thể làm gì, cuối cùng buồn bực xoay người rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.