"Họ Tô kia, hôm nay nếu cô không trả tiền, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
"Chúng tôi đã làm việc vất vả ở Tô Thị các người, các người lại nợ tiền lương của chúng tôi? Anh em, mọi người nói xem, tiền này chúng ta có nên đòi không?”
Sau khi bị kích động, các công nhân này cùng nhau hét lên: "Nên!"
Nghe vậy, khóe miệng Vương Hằng lộ ra một nụ cười độc địa.
Trong tay anh ta cầm một ống thép, hung hăng chỉ vào Tô Nhiên Nhiên nói: "Tôi nói lần cuối, trả tiền!"
Tô Nhiên Nhiên sợ hãi đến rơi nước mắt.
Nhưng cô có thể lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy?
"Vẫn không trả đúng không? Thế thì đừng trách tôi!"
Vương Hằng cầm ống thép muốn tấn công Tô Nhiên Nhiên. Bố Tô nhìn thấy Vương Hằng ra tay, vội vàng muốn đến ngăn cản, ai biết, Vương Hằng lại đá Tô Thanh Hà một cái, Tô Thanh Hà đau đớn ngã xuống đất!
Nhìn thấy bố mình bị đá ngã, Tô Nhiên Nhiên kêu lớn: "Bố!"
Nhưng đúng vào lúc này, ống thép trong tay Vương Hằng đánh về phía Tô Nhiên Nhiên.
Chỉ thấy, ngay khoảnh khắc Tô Nhiên Nhiên sắp bị đánh trúng.
Binh!
Một bàn tay to nắm lấy ống thép đang vung đến!
"Đồ muốn tìm cái chết, là ai cho mày gan động vào người phụ nữ của tao?"
Giọng nói truyền đến, một bóng người cao lớn uy nghiêm đứng trước mặt Tô Nhiên Nhiên!
Diệp Cửu Trung!!!
Nhìn thấy Diệp Cửu Trung đột nhiên xuất hiện, lúc này, Vương Hằng ngây ra rồi!
Bố con Tô Thiên Hoằng càng thêm chết lặng.
"Tên khốn này, sao lại đến đây?"
Tô Nhiên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc này, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, nhìn thấy Diệp Cửu Trung. “Tiểu Trung Trung???”
Diệp Cửu Trung quay đầu lại, nhẹ nhàng sờ vào má Tô Nhiên Nhiên: "Xin lỗi, tôi đến muộn rồi! Bắt đầu từ lúc này, cô ngồi sang một bên, tôi xử lý bọn chúng!"
Nói xong, Diệp Cửu Trung quay đầu lại nhìn Vương Hằng!
"Lúc nãy là mày muốn động thủ với người phụ nữ của tao đúng không?"
Vương Hằng ngây ra một chút, đang định nói: Anh là ai?
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, Diệp Cửu Trung một cước bay lên, binh một tiếng, Vương Hằng bị đá bay ra ngoài! Uỳnh, cơ thể thậm chí còn va vào làm vỡ bức tường phía sau!
Lại nhìn người anh ta, bảy lỗ chảy máu, nội tạng đều bị đứt, sống hay chết, không ai biết!
Sau khi đá Vương Hằng bay ra xa, Diệp Cửu Trung quay đầu lại.
"Hôm nay, ai dám chạm vào Nhiên Nhiên lần nữa, tôi sẽ gϊếŧ người đó!"
Lời này vừa nói ra. Hơn một trăm công nhân ở hiện trường đều bị doạ sững sờ rồi!
Chỉ có duy nhất Tô Nhiên Nhiên lúc này là cảm động rơi nước mắt.
Sau khi Diệp Cửu Trung hống hách nói xong câu đó, anh quay người lại nắm lấy tay Tô Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi!"
Đúng lúc Diệp Cửu Trung và Tô Nhiên Nhiên chuẩn bị rời đi, một công nhân cầm gậy đi ra từ đám công nhân xung quanh, nói: “Không thể đi… Tô Thị các người đã nợ tiền lương của chúng tôi lâu như vậy, tất cả chúng tôi đều không sống nổi nữa rồi, xin hãy trả tiền cho chúng tôi!"
"Đúng vậy! Hãy trả số tiền mồ hôi xương máu đó cho chúng tôi!"
"Trả tiền!"
Nhìn thấy công nhân đều nói như vậy, Tô Nhiên Nhiên lúc này hai mắt cũng đỏ lên rồi!
Diệp Cửu Trung nói: "Tiền của các người tới rồi!"
Vừa dứt lời!
Bên ngoài, tiếng ô tô ầm ầm ngày càng gần.
Mọi người quay lại và nhìn thấy bốn chiếc xe tải vận chuyển tiền mặt do một chiếc Rolls-Royce dẫn đầu đang chạy tới.
Nhìn thấy đoàn xe hùng mạnh đang đến gần, không chỉ tất cả công nhân đều choáng váng mà ngay cả người nhà họ Tô cũng choáng váng.
Sau khi đoàn xe đến, Đại quản gia Lưu của Tập đoàn Đế Hào bước xuống xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]