Chương trước
Chương sau
"Về việc chú có trả lương cho người ta hay không, thật xin lỗi, Tô Thị hiện nay và tôi không có chút quan hệ gì cả! Đừng quên, công ty hiện tại đang đứng tên con gái chú!"

Tô Thiên Hoằng lại nói.

Nghe điều này, Tô Thanh Hà rất tức giận!

Ông có nằm mơ cũng không ngờ rằng anh trai ruột của mình lại làm ra chuyện như vậy!

Nhưng bây giờ có thể làm gì chứ?

Chế dược Tô Thị quả thực đã được chuyển sang tên Tô Nhiên Nhiên!

Bố ông đã hôn mê trên giường hơn một năm, bây giờ những công nhân này đòi lương, phải làm sao mới được?

"Trả tiền đi!"

"Nếu hôm nay các người không trả tiền xương máu của chúng tôi, các người đừng hòng đi được!”

Tiếng la hét phẫn nộ phát ra từ miệng những người công nhân Chế dược Tô Thị!

Tiếp đó.

Những người công nhân này người nào người nấy vác gậy đi tới.
Bố con Từ Thiên Hoằng nhìn thấy cảnh tượng này, cười nham hiểm!

Thấy tình thế sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Tô Nhiên Nhiên lúc này mới đứng dậy.

"Tiền, tôi sẽ trả cho mọi người!"

Khi giọng nói của cô vang lên, hàng trăm công nhân đột nhiên tập trung sự chú ý vào Tô Nhiên Nhiên.

Bố Tô, mẹ Tô cũng ngỡ ngàng.

Nó sẽ trả?

Nó làm gì có tiền chứ?

Dù sao, số tiền lương chưa trả trong mấy tháng qua đã lên tới hàng triệu!

"Cô trả? Được thôi! Vậy cô lấy tiền ra đây!"

Trong số các công nhân, một người đàn ông đứng đầu bước ra.

Người này tên là Vương Hằng, là họ hàng xa của vợ Tô Thiên Hoằng.

Trước đây, khi Tô Thị còn đứng tên Tô Thiên Hoằng, người đàn ông này là giám đốc kho của công ty, chính hắn là người đã triệu tập công nhân đến gây náo loạn ngày hôm nay.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy Tô Nhiên Nhiên nói muốn trả lương, Vương Hằng là người đầu tiên bước ra.

Nghe thấy lấy tiền, Tô Nhiên Nhiên lấy từ trong túi ra một tấm thẻ!

Đây chính là tấm thẻ đen tối cao mà Chu Thế Hào tặng cho Diệp Cửu Trung!

"Số tiền trong thẻ của tôi đủ để trả hết số lương còn nợ của mọi người! Vì vậy, tôi yêu cầu mọi người đừng làm loạn nữa!"

Tô Nhiên Nhiên vừa nói vừa giơ tấm thẻ trong tay lên!

Nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên thực sự lấy ra thẻ ngân hàng, lúc này, tâm trạng của công nhân dường như đã ôn hòa hơn rất nhiều!

“Cô Tô, cô thật sự sẽ trả lương cho chúng tôi chứ?” Một nữ công nhân hỏi.

Tô Nhiên Nhiên cầm tấm thẻ nói: “Cô yên tâm, hôm nay tôi đến đây là để chi trả toàn bộ tiền lương của mọi người! Đồng thời, để bù đắp lỗi lầm trước đây của Tô Thị chúng tôi, tôi sẽ bồi thường cho mỗi công nhân hai tháng tiền lương!”
"Có thật không? Cô Tô?" Một số công nhân nghe thấy điều này trở nên kích động.

"Đương nhiên!"

Sau khi nghe vậy, các công nhân đều rất vui mừng.

"Cảm ơn cô Tô, học phí của con nhà tôi cuối cùng cũng có thể nộp đủ rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Cảm ơn cô Tô! Xin hãy mau trả lương cho chúng tôi!"

Nhìn thấy tất cả công nhân đều được Tô Nhiên Nhiên trấn tĩnh lại, nhưng vào lúc này, Vương Hằng đứng dậy nói: "Mọi người đừng có tin lời nói nhảm của cô ta!!"

Các công nhân sửng sốt nhìn Vương Hằng.

Chỉ thấy Vương Hằng chỉ vào Tô Nhiên Nhiên và nói: "Cô nghĩ rằng tùy tiện lấy ra một tấm thẻ rách nát, chúng tôi liền tin cô có thể trả lương cho chúng tôi sao? Nếu cô thực sự muốn trả lương cho chúng tôi, cứ lấy tiền mặt ra đây! Hơn nữa, chúng tôi làm sao biết trong tấm thẻ mà cô cầm có tiền hay không?”

Các công nhân nghe vậy, có vẻ như cũng đúng như vậy!

Dù sao, Chế dược Tô Thị vẫn luôn nói sẽ trả lương, nhưng kết quả lại là cứ nợ lương mãi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.