Nhưng thấy Diệp Cửu Trung, chẳng phải vẫn ngoan như cún thôi ư?
Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Cửu Trung cười khẽ, bước về phía con chó ngao Tây Tạng kia.
Con chó ngao Tây Tạng kia ở riêng trong một căn phòng, Diệp Cửu Trung vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi. Trong chiếc l*иg thép đen kiên cố, con chó ngao Tây Tạng kia đang gặm máu thịt đầm đìa.
Cảm giác có người tới gần, tên nhãi nặng hơn một trăm tám mươi cân hung hãn đó lập tức gầm nhẹ, hai chân trước chùng xuống, nhe hàm răng đầy máu tươi, trợn mắt nhìn Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung đứng ở cửa mỉm cười, nhìn con chó ngao Tây Tạng được mệnh danh là loài chó có tính tấn công mạnh nhất thế giới.
Nó khẽ gầm gừ. Đôi mắt hung hãn như thể sẵn sàng nhào lên bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Diệp Cửu Trung chỉ thờ ơ, anh nheo mắt lại nhìn nó, sau đó hơi thở vô hình từ trên người anh bùng lên.
Khi hơi thở vừa xuất hiện, cả căn phòng run rẩy, sau đó, thứ được gọi là mạnh nhất thế giới này lại run bần bật... cơ thể khổng lồ vô thức lui lại sau.
Như thể... đang sợ hãi.
"“Nhóc con, đừng sợi"
“Tao không làm mày bị thương đâu."
Thấy con chó ngao có vẻ sợ hãi, Diệp Cửu Trung mỉm cười bước qua.
Con chó ngao kia sợ quá nằm rạp xuống đất, cả người run bắn, cái đầu bự cúi gầm không dám ngẩng dậy.
Xoa xoa đầu nó xong, Diệp Cửu Trung nói: "Đi, ra ngoài này dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trung-vuong/3430315/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.