Chương trước
Chương sau
Đậu Chiêu lại đến chỗ Tưởng tứ phu nhân và lại gặp Tống Hàn ở đó.
Hắn không nói chuyện cùng Tưởng Hiệt Tú, thì cũng giúp Tưởng Hiệt Anh làm việc. Nói chung khá là thân thiết với hai tỷ muội Tưởng thị. Tưởng tứ phu nhân thấy thế cũng xúc động nói:
- Vài năm không thấy, Thiên Ân trưởng thành rồi, còn rất hiểu chuyện nữa!
Đậu Chiêu khẽ cười.
Tống Nghi Xuân phái Hoàng Thanh tới tặng Tưởng Ly Châu quà cưới.
Tống Hàn ngồi uống trà ở gian sau nhà chính, không định đi ra.
Tưởng tứ phu nhân nghĩ đến thái độ của Tống Nghi Xuân với Tống Mặc sau khi Tưởng thị mất thì không ý kiến gì.
Đậu Chiêu càng không quản mấy chuyện vặt vãnh này.
Hoàng Thanh ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ.
Tưởng tứ phu nhân dặn dò quản sự tiễn khách.
Nhìn thoáng qua danh sách quà cưới đặt trên bàn, Tưởng Hiệt Tú nhếch mép cười lạnh.
Tưởng tứ phu nhân cau mày, hô một tiếng "Hiệt Tú", giọng nói có vẻ trách cứ.
Tưởng Hiệt Tú cắn cắn môi, cúi đầu với Tưởng tứ phu nhân rồi lui xuống.
Đậu Chiêu không hiểu tại sao.
Tưởng tứ phu nhân suy nghĩ một lát rồi đưa danh sách quà cưới cho Đậu Chiêu nhìn.
Trắng trợn đưa một ngàn lượng ngân phiếu.
Coi như Tưởng gia khó khăn đến mức phải mượn bạc Tống gia mới có thể gả con gái, nhưng cũng nên chuyển thành đồ vật chứ.
Đây là Tống Nghi Xuân đang giẫm lên Tưởng gia để dát vàng lên mặt mà.
Đậu Chiêu nhíu mày, cười nói:
- Người biết rồi đó, từ khi mẹ chồng cháu mất, trong phòng Quốc Công gia không có người quản lý. Cháu đoán chắc Quốc Công gia dặn dò chi bao nhiêu bạc, kết quả quản sự hiểu lầm nên mới trực tiếp cầm ngân phiếu tới đây. Tứ cữu mẫu đừng để bụng. Chỗ bạc này nói nhiều thì cũng không nhiều, nói ít thì cũng không ít, cầm trong tay đúng là hơi bất tiện. Cháu thấy hay là đổi thành vàng để thập nhị biểu muội mang đi, vừa không bị hỏng lại còn có thể giữ thể diện.
Đương nhiên Tưởng tứ phu nhân biết Đậu Chiêu đang ủi mình nhưng trong lòng vẫn thấy âu sầu, cuối cùng quyết định phái người đưa ngân phiếu cho Tương Ly Châu xem qua.
Tống Hàn lại đột nhiên nhảy ra.
Hắn giật lấy ngân phiếu, mặt trắng bệch:
- Tứ cữu mẫu, cháu đi tìm phụ thân!
Tưởng tứ phu nhân vội bảo người ngăn hắn lại:
- Phụ thân cháu cùng có ý tốt. Có một ngàn lượng ngân phiếu này, ta cũng không cần chuẩn bị tiền áp rương cho Ly Châu nữa. Cháu không nên nghe tiếng gió đoán mưa rồi làm chuyện xằng bậy!
Tống Hàn nắm chặt tờ ngân phiếu không nói lời nào, nước mắt đã trực chờ rơi.
Tưởng tứ phu nhân gọi Tưởng Hiệt Tú, bảo nàng và Tống Hàn lui vào gian sau uống trà tiếp.
Đậu Chiêu thấy Tưởng tứ phu nhân cũng đã chuẩn bị tương đối đầy đủ nên hỏi chi tiết tiệc cưới một lần nữa.
Lúc trời nhá nhem tối, Đậu Chiêu phái người báo cho Tống Mặc biết không cần qua đón, nàng đang chuẩn bị cùng Tống Hàn về phủ.
Tưởng tứ phu nhân giữ họ lại dùng bữa.
Đậu Chiêu khéo lẽo từ chối:
- Trong phủ vẫn còn vài việc cần dặn dò quản sự ma ma. Chờ người có thời gian rảnh, cháu sẽ đưa thiếp mời người và hai vị biểu muội tới nhà chơi.
Nghe nàng nói như vậy, Tưởng tứ phu nhân nghĩ đến chuyện nàng đang công việc trong phủ Anh Quốc Công nên không quá cưỡng ép, tươi cười đứng dậy tiễn nàng.
Tống Hàn hành lễ với Đậu Chiêu:
- Chị dâu, đệ không có chuyện gì bận. Đệ muốn ở lại với tứ cữu mẫu một lúc nữa.
Đương nhiên, Đậu Chiêu sẽ không ngăn cản. Nàng dặn dò hắn vài câu kiểu như "Không được nghịch ngợm", rồi dẫn theo nha hoàn bà tử trở về phủ Anh Quốc Công.
Tận đến giờ hợi Tống Hàn mới trở về.

Ngày hôm sau, Đậu Chiêu nghe nói Tống Hàn bị Tống Nghi Xuân đánh hai mươi gậy vì trốn học, bây giờ đang nằm liệt giường.
Đậu Chiêu vội vàng tìm Tống Mặc.
Tống Mặc nghe xong thì cau mày, suy nghĩ một lát rồi đi Tê Hương viện.
Hai cha con cãi nhau một trận, cuối cùng Tống Nghi Xuân cho phép Tống Hàn nghỉ học mười ngày.
Đậu Chiêu và Tống Mặc cùng đi xem Tống Hàn.
Tống Hàn không đợi Tống Mặc mở miệng đã mím môi cầu xin tha thứ:
- Ca ca, không phải đệ cố ý trốn học. Đệ muốn đến thăm tứ cữu mẫu nhưng phụ thân không cho.
Bị đánh vào mông nên Tống Hàn chỉ có thể nằm sấp. Hắn đáng thương kéo ống tay áo Tống Mặc:
- Ca ca, huynh đừng trách đệ. Tứ cữu mẫu nói, sau khi thập nhị biểu tỷ lại mặt sẽ về Hào Châu, không biết nào mới có thể gặp lại. Trước đây khi đến nhà cữu cữu chơi, cho dù bà ngoại yêu thương Hiệt Tú biểu tỷ thế nào nhưng chỉ cần đệ gọi, tỷ ấy cũng sẽ chơi với đệ. Không giống bây giờ, lúc nhàn rỗi Hiệt Tú biểu tỷ vẫn ngồi đan dây, mới nói chuyện với đệ một lúc đã dỗ dành đệ tự chơi một mình......
- Nhưng không thể trốn học!
Giọng nói của Tống Mặc đã dịu đi rất nhiều.
- Đệ có thể nói trước với huynh, mà cho dù không tìm thấy huynh thì cũng có thể nói với chị dâu!
Tống Hàn ngượng ngùng liếc trộm Đậu Chiêu, lẩm bẩm "Xin lỗi".
- Chị dâu mang thai. Đệ sợ quấy rầy chị dâu......
Tống Mặc thở dài:
- Sau này không được như thế!
Tống Hàn gật đầu, ngượng ngừng nhìn Đậu Chiêu cười.
Chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Hôm sau, có gia đinh lén lút cõng Tống Hàn đến chỗ Tưởng tứ phu nhân.
Nhược Chu bẩm với Đậu Chiêu. Đậu Chiêu cười nói:
- Nếu đã lặng lẽ đi thì chúng ta cũng giả vờ không biết.
Vợ Cao Hưng vội vàng tới báo:
- Phu nhân, có người bên ngõ Tĩnh An tự kể cho nô tài một chuyện. Nô tài phân vân mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói với người.
Đậu Chiêu rất bất ngờ. Nàng biết phụ thân thường phải người tới hỏi thăm tình hình của nàng từ vợ Cao Hưng. Cả nhà Cao Hưng cũng thường đến thăm nhà Cao Thăng. Bên ngõ Tĩnh An tự có chuyện gì, vợ Cao Hưng đều biết rõ.
Nàng không thể không ngồi thẳng người, khẩn trương hỏi:
- Có phải thất lão gia đã xảy ra chuyện?
Nếu như là chuyện trong quan trường, chắc chắn Tống Mặc đã biết, hắn sẽ giúp phụ thân xử lý. Chỉ sợ về mặt sinh hoạt hàng ngày, phụ thân đã gây ra chuyện gì đó.
- Không phải! Không phải!
Vợ Cao Hưng vội vàng xua tay.
- Không phải là thất lão gia, mà là ngũ cô gia —— Nô tài nghe tiểu Tam kể, ngũ cô gia bị người ta tố cáo, suýt bị kiện. Nhưng bởi vì nhìn mặt Thế Tử gia nên người ta chỉ cần ngũ cô gia bồi thường bạc là xong. Ai ngờ ngũ cô gia lại phải từ quan. Mấy hôm trước ngũ cô cô chạy về ngõ Tĩnh An tự khóc lóc một trận, ép thất lão gia nói vài lời tốt với Thế Tử gia giúp ngũ cô gia. Thất lão gia không đồng ý, trách mắng ngũ cô nãi nãi không hiểu chuyện. Ngũ cô nãi nãi chạy đến ngõ Liêu Diệp xin giúp. Nô tài sợ đến lúc đó người Vương gia đến tìm, nên muốn nói trước với phu nhân.
Tiểu Tam là con trai thứ ba của Cao Thăng.
Từ xưa đến nay, Vương gia vẫn luôn có cách riêng, chỉ sợ họ tình nguyện bỏ ra nhiều tiền hoặc nhờ cậy chỗ Đông Bình bá, chứ quyết không chạy đến tìm nàng.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Ta biết rồi.
Tiện thể cũng hỏi:
- Bây giờ phụ thân thế nào? Có phải đang rất bực bội không?
Vợ Cao Hưng thưa:
- Đại bá nô tài mời lục lão gia đến nhà uống rượu cùng thất lão gia. Bây giờ thất lão gia ổn rồi ạ.
Vậy thì tốt rồi.

Đậu Chiêu bảo người thưởng cho vợ cười Cao Hưng hai lượng bạc, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc không biết Ngụy Đình Du đã làm gì đến mức phải từ quan. Kiếp trước hắn chỉ biết chơi bời lêu lổng, không ngờ đến kiếp này ngay cả chức quan cũng không giữ được.
Buổi tối Tống Mặc trở về. Nàng nhắc đến chuyện này với Tống Mặc.
- Ta biết lâu rồi.
Tống Mặc đáp:
- Cửa hàng đứng tên Tề Ninh hầu bán hàng nhái, trùng hợp khách mua lại là thất hoàng tử. Đương nhiên thất hoàng tử không sợ nên đã trực tiếp tố cáo hắn. Vốn cũng không phải chuyện gì to tát, nói một tiếng với thất hoàng tử là xong. Nhưng nàng biết rồi đó, Tề Ninh hầu làm việc gì cũng không tập trung, mà ta đang muốn chỉnh đốn lại Binh mã tư Ngũ thành, để hắn dùng danh nghĩa anh em cột chèo với ta ở lại Binh mã tư Ngũ thành rất không thỏa đáng. Tốt hơn hết cứ để hắn nghỉ một thời gian, chờ đến khi ổn định lại rồi tìm cho hắn một chỗ là được.
Thái độ của Tống Mặc rất nghiêm túc. Nhưng không biết vì sao Đậu Chiêu lại cảm giác chuyện này có gì đó không đúng, chỉ là không đúng ở chỗ nào thì nàng lại không nói ra được.
Tống Mặc thấy nàng im lặng thì càng kiêng kị những chuyện liên quan đến Ngụy Đình Du hơn.
Đậu Chiêu và Đậu Minh bất hòa, về lý, Ngụy Đình Du gặp xui xẻo, cho dù Đậu Chiêu không tỏ ra vui mừng thì sắc mặt cũng không cần nghiêm trọng như vậy.
Hắn lập tức ấm thầm suy nghĩ, nếu Đậu Chiêu bảo hắn tìm chỗ cho Ngụy Đình Du, hắn không những phải tìm nơi nào có thể đẩy Ngụy Đình Du đi xa mà chỗ đó còn phải nghe thật đàng hoàng tử tế.
Ai ngờ Đậu Chiêu không định xin cho Ngụy Đình Du mà chỉ nói:
- Chàng đừng quản chuyện nhà họ, phí sức mà chẳng thu được kết quả gì, có khi còn khiến người ta ghét thêm. Ngụy gia xảy ra chuyện đã có Đậu Minh nhờ Vương gia giúp đỡ. Nếu không phụ thân cũng sẽ không trực tiếp từ chối Đậu Minh.
Tống Mặc trầm mặc suy nghĩ.
- Ta biết rồi.
Hắn gật đầu, nhưng đáy mắt lại lóe lên đốm lửa nho nhỏ.
Đậu Chiêu sững sờ, mãi mới nghĩ ra mình và Ngụy Đình Du ở trong mắt người khác được coi như thanh mai trúc mã. Nếu như không phải Đậu Minh đoạt hôn, nàng và Ngụy Đình Du đã trở thành một đôi phu thê rồi.
Chẳng lẽ vì vậy nên Tống Mặc mới hờ hững những việc liên quan đến Ngụy Đình Du?
Nhưng từ trước đến nay Tống Mặc vẫn luôn không coi người trong thiên hạ ra gì......
Đậu Chiêu chợt thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
Tống Mặc ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:
- Ngày mai ta xin nghỉ nửa ngày. Xế chiều chúng ta dạo quanh khu đường Đông nhé? Hôm thập nhị biểu muội xuất giá, nàng cũng phải đến uống rượu mừng, cần sắm
thêm vài món trang sức mới được.
Thế này là thế nào?
Thưởng cho mình vì không nói giúp Ngụy Đình Du?
Đậu Chiêu cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Trong hòm của nàng còn rất nhiều trang sức chưa đeo đó!
Nhưng Đậu Chiêu vẫn không nói gì, vô cùng vui vẻ theo Tống Mặc đến cửa hàng bạc chọn vài món trang sức quý gia, khiến Tống Mặc cũng vui vẻ theo.
Vương gia bên kia không những không theo dự tính của Đậu Chiêu, mà nghe nói Vương Hứa thị còn trách mắng Đậu Minh một trận, nói Ngụy Đình Du vô dụng, ngay chức quan cũng không giữ được, người như vậy Đậu Minh còn không biết xấu hổ đến xin xỏ Vương gia giúp đỡ,......
Đậu Minh khóc chạy về.
Lời này bị bà tử hầu hạ Đậu Minh truyền ra ngoài, truyền đến tai Ngụy Đình Trân. Cuối cùng, Ngụy gia lại cãi nhau một trận.
Đậu Chiêu nghe kể thì chỉ cười cười.
Kiếp trước Đậu Minh chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng vẫn bị người người oán trách. Kiếp này, nàng ta còn không được Vương gia che chở, có thể sống những ngày yên bình mới là lạ!
Đậu Chiêu dặn dò Nhược Chu:
- Ngày mai ta đi ăn cưới Tưởng gia, lấy sẵn trâm cài tóc đính phỉ thúy mà Thế Tử gia tặng mấy hôm trước ra.
Nhược Chu tươi cười đáp "vâng".
Nhược Xích tiến vào bẩm:
- Phu nhân! Tưởng tứ phu nhân đến ạ.
Đậu Chiêu nhìn sương chiều đã giăng đầy trời, kinh ngạc hỏi:
- Bây giờ á?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.