Ngụy Đình Trân nghe vậy thì nổi cơn tam bành, đang định trả treo lại Bàng Ngọc Lâu thì Chu ma ma đỡ Đậu Minh tới.
"Vì chuyện của con mà phải phiền hà đến chư vị bá mẫu thẩm thẩm và các tẩu tẩu." Nàng khom gối kính lễ với nữ quyến hai nhà Vương Đậu. Áo choàng lụa đỏ thẫm khoác trên thân thể gầy ốm khiến người ta nhìn thấy càng thêm đau lòng.
Bàng Ngọc Lầu là loại người chuyên làm màu, ngay lập tức tiến lên cầm tay Đậu Minh, vừa lau khóe mắt, vừa nức nở: "Cô cô của tôi ơi, mới một năm không gặp mà con đã thành thế này rồi? Chúng ta đều là người từng trải, có nàng dâu nhà ai không được ăn gà vịt thịt cá trong tháng ở cữ? Ít nhất cũng mập được thêm mấy cân, vậy mà tới lượt con thì gầy trơ xương thế này! Nếu để lão tổ tông nhà chúng ta biết được chắc chắn sẽ đau lòng chết. Ta nhất định phải nhanh chóng giục cữu cữu con viết thư cho ngoại tổ phụ, bảo ngoại tổ phụ gửi dược liệu tốt nhất Vân Nam đến cho con bồi bổ." Nàng nói xong, quay sang nhìn Ngụy Đình Trân, "Thế gia trăm năm như quý phủ mà một chút dược liệu tốt cũng không có là sao" Lại nhìn về phía Thái thị, "Chỗ ta còn hai túi thiêm ma tốt nhất, một cân yến huyết, nhưng vài ngày trước ngoại tổ mẫu con không khỏe, ta đã lấy nhân sâm trăm năm cho người dùng, bây giờ chỉ còn lại nửa cây, không biết còn đủ cho con không?"
Ngụ ý, nhân sâm này đòi từ Đậu gia đi.
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040811/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.