Chương trước
Chương sau
Editor: uyenchap210

Thư phòng, Tố Tâm đem chuyện kể lại một lần nữa cho Tống Mặc nghe, rồi khoanh tay đứng một bên, chuẩn bị trả lời Tống Mặc hỏi.

Tống Mặc không lên tiếng, nâng chung trà lẳng lặng uống một ngụm, sắc mặt bình thản lộ ra vài phần lạnh lùng.

Đậu Chiêu cũng không lên tiếng, trong lòng âm thầm suy nghĩ chuyện này rốt cuộc nhắm vào Tống Mặc hay nhắm vào mình? Nếu nhằm vào Tống Mặc, thì vì nguyên do gì? Nếu nhằm vào mình, vậy mình đã đắc tội với ai?

Nhất thời, thư phòng yên tĩnh không tiếng động, áp lực tới cực điểm.

Tố Tâm muốn nói lại thôi.

Tống Mặc nghĩ nàng là người đắc lực bên Đậu Chiêu, thần sắc có hơi ôn hòa xuống: "Nơi này không có người ngoài, ngươi có gì thì cứ nói ra."

Tố Tâm thấp giọng "Vâng", nói: "Nô tỳ cảm thấy vị Cẩm Y Vệ Trần đại nhân kia, xuất hiện quá trùng hợp."

Tống Mặc nói: "Ngươi hoài nghi hắn vừa ăn cướp vừa la làng?"

Năm tuổi đã được phong ấn Thế tử Anh Quốc Công, người muốn đối phó hắn không biết có bao nhiêu, thủ đoạn hay cách thức đều vô biên, bọn họ không gì không làm được, chỉ có ngươi không nghĩ đến thôi, hắn sớm đã cảm thấy những điều này hết sức bình thường.

Đậu Chiêu nghe vậy, cũng ngồi thẳng mình.

Tố Tâm do dự một lát, mới nói tiếp: "Nhưng mà nô tỳ cảm thấy có chút lạ, dù thế nào cũng không cho rằng Trần đại nhân đứng đằng sau. Nếu là thật, cái giá hắn phải trả cũng quá lớn, đám đạo tặc không chỉ bị thương, còn hai tên bị bắt......"

Tống Mặc cười lạnh: "Trần đại nhân đã đi chưa?"

Tố Tâm chần chờ sau một lúc lâu, lẩm bẩm "Chưa đi".

Là quân tử, sau khi giao đạo tặc cho hộ vệ Di Chí Đường, thì nên đi mới phải, vậy mà vị Trần đại nhân kia vẫn cố tình ở lại nói chuyện với người gác cổng Di Chí Đường.

Hạ Liễn cầu kiến.

Tống Mặc ở thư phòng gặp hắn.

Hắn thấy Đậu Chiêu và Tố Tâm, cũng không giật mình, cung kính hành lễ với hai người, không cố kỵ mà bẩm báo: "Thế tử gia, sự tình chỉ sợ có điểm kỳ quái. Thuộc hạ dò hỏi Trần Gia kỹ càng, hắn vẫn một mực chắc chắn tình cờ đi ngang qua, hơn nữa cũng không lộ ra chút sơ hở nào. Trong răng của hai đạo tặc kia có giấu thuốc độc, khi Trần Gia giao người cho chúng ta, hai đạo tặc liền tự sát , dường như biết một khi đã vào Di Chí Đường sẽ hết đường thoát."

Đó là cách làm của tử sĩ.

Nhìn khắp Kinh đô, liệu có mấy nhà có thể dưỡng được tử sĩ.

Đậu Chiêu nhíu mày.

Khóe miệng Tống Mặc hơi nâng, giữa mày lộ một tia châm chọc: "Thưởng Trần Gia năm mươi lượng bạc, xem như báo đáp hắn vì đã cứu tỳ nữ của phu nhân. Việc tra rõ lai lịch của đạo tặc, liền giao cho ngươi."

Hạ Liễn nghe lệnh rồi lui ra.

Tống Mặc nắm tay Đậu Chiêu, ôn nhu nói: "Chuyện này ta sẽ điều tra rõ, nàng không cần lo lắng. Mấy ngày nay nếu muốn ra cửa, phải mang theo nhiều hộ vệ."

Bởi vì mấy người Tố Tâm đi điền tranh Đại Hưng, nên chỉ phái bốn hộ vệ theo cùng.

Đậu Chiêu gật đầu, giúp Tống Mặc chỉnh lại vạt áo "Chàng còn phải vào cung, mau dùng cơm trưa thôi!"

Tống Mặc "Ừm" một tiếng, cùng Đậu Chiêu vào nội thất.

Nhận năm mươi lượng bạc, Trần Gia kinh hỷ đan xen.

Kinh chính là không nghĩ rằng hắn tốn trăm phương ngàn kế, lại bị đuổi đi như vậy; hỉ chính là Tống Mặc đồng ý cho nha hoàn của Đậu Chiêu dùng xe ngựa của mình, có thể thấy được hắn đã đi đúng đường rồi.

Hắn đứng ở đầu ngõ phủ Anh Quốc Công suy nghĩ nửa ngày, quyết định quay trở lại Di Chí Đường, thăm hỏi thương thế của Chu hộ vệ.

Đậu Chiêu cùng Tống Mặc dùng xong ngọ thiện, rồi đích thân đưa Tống Mặc lên xe ngựa, lại đi xem thương thế của Nhược Đan, Nhược Chu và Chu hộ vệ, lúc này mới về nội thất.

Khi nàng thức giấc, sắc trời cũng đã tối.

"Sao các ngươi không gọi ta." Đậu Chiêu hỏi Tố Quyên, thanh âm khàn khàn.

Tố Quyên rót một ly nước ấm cho Đậu Chiêu, cười đáp "Thấy người ngủ ngon, không nhẫn tâm đánh thức."

Đậu Chiêu uống nước ấm, cảm giác thực thoải mái.

Tiểu nha hoàn Nhược Đồng ở ngoài cửa ngó nghiêng.

Tố Quyên cười hỏi: "Có chuyện gì?"

Nhược Đồng ngượng ngùng cười đáp: "Tố Tâm tỷ tỷ bảo muội tới xem phu nhân đã tỉnh chưa."

"Ngươi nói với nàng, ta đã tỉnh." Hoặc là do ngủ ngon, tâm trạng Đậu Chiêu rất tốt, cười nói với Nhược Đồng, thư thái dựa lên gối để Tố Quyên hầu hạ nàng rửa mặt, hỏi Tống Mặc đã trở lại chưa, rồi hỏi tới người làm mai của Triệu gia.

Tố Quyên cười khanh khách, đáp: "Phu nhân còn gấp hơn Triệu gia! Hôm nay mời người, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới có thể tới cầu thân a!"

Đậu Chiêu bật cười.

Tố Quyên giúp Đậu Chiêu chải tóc, nói: "Thế tử gia còn chưa trở về! Nô tỳ đã phân phó người gác cổng, Thế tử gia vừa trở về, hắn liền báo tin cho chúng ta."

Phu nhân cùng Thế tử gia ngày càng tốt, tỳ nữ hồi môn như các nàng nhìn thấy cũng vui mừng theo.

Đậu Chiêu lo lắng cho Tống Mặc.

Tố Tâm đến đây.

"Phu nhân," nàng có vẻ sốt ruột, "Trần đại nhân kia, vẫn luôn ở Tây đàn phòng nói chuyện với nhóm người Chu hộ vệ, còn muốn mời Đoạn sư phó và Trần sư phó ăn cơm, Đoạn sư phó bảo nô tỳ tới nói với người, việc này nên làm sao bây giờ?"

Đậu Chiêu có chút ngoài ý muốn, lại càng thêm chứng thực việc Trần Gia ngẫu nhiên cứu Tố Tâm có vấn đề, ít nhất, Trần Gia đã có tính toán riêng của hắn.

Nàng suy tư một lúc lâu, nói: "Ngươi đưa Trần Gia kia tời tiểu hoa thính, ta muốn gặp hắn."

Tố Tâm hơi do dự, nhưng vẫn theo phân phó đi gọi Trần Gia.

Hạ Liễn nghe nói Đậu Chiêu muốn gặp Trần Gia, hai lời chưa nói, liền mang theo hai hộ vệ thân thủ cực tốt, lén tránh sau bình phong trong phòng.

Đậu Chiêu không khỏi có chút cảm khái.

Những ngày thấy bóng bảo ma như vậy, bao giờ mới kết thúc.

Suy nghĩ vụt qua, tay nàng lại vô thức đặt trên bụng, thần sắc có chút nghiêm nghị, để Tố Tâm dẫn Trần Gia vào.

Trần Gia không dám ngẩng đầu, thập phần cung kính hành lễ với Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu thản nhiên nhận lễ, mở miệng liền hỏi thẳng: "Ngươi vì cái gì mà cứu tỳ nữ của ta?"

Nội viện nữ quyến rất khó thăm dò, hắn giữ nghiêm quy củ, đáp: "Hạ quan chỉ đi ngang qua, chức trách nơi......"

Đậu Chiêu cười ngắt lời hắn: "Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu người không biết nắm bắt, ta cũng không còn gì để nói." Sau đó bưng trà, Tố Tâm hô "Tiễn khách".

Trên trán Trần gia lấm tấm mồ hôi.

Đậu thị, quả nhiên không giống nữ nhân bình thường!

Hắn rốt cuộc bất chấp tất cả, "Bịch" một tiếng liền quỳ gối giữa sảnh, cao giọng nói: "Mong phu nhân cứu ta một mạng!"

Đậu Chiêu không để ý tới, đứng dậy đi ra sau bình phong.

Cơ hội chỉ có lúc này, mất đi, có thể sẽ vĩnh viễn không gặp lại.

"Phu nhân, phu nhân!" Trần Gia vội hô lớn, "Ta có việc cầu phu nhân, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói với người. Nhìn thấy xe ngựa của Thế tử gia được hộ vệ của người bảo vệ, tưởng người trong xe là phu nhân, nên âm thầm bám theo, không ngờ sẽ gặp đám đạo tặc kia......"

Trong lòng Đậu Chiêu kinh ngạc, dừng bước: "Ngươi muốn gặp ta?"

Trần Gia buông lỏng, nhưng "đi qua trấn này sẽ không tìm được khách điếm", đối mặt với Đậu Chiêu thông tuệ, tốt nhất nên nói thật, may ra sự tình còn có chuyển biến.

"Nhận đại ân của Thế tử gia, được Uông đại nhân gỡ bỏ khúc mắc, Đô Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Thạch đại nhân cũng rất coi trọng ta." Hắn vội vàng đem khốn cảnh của mình khéo léo nói cho Đậu Chiêu, một mặt nói "Ty chức muốn xin Phu nhân vì ty chức mà nói vài lời tốt đẹp trước mặt Thế tử gia", một mặt "Bịch, bịch, bịch" dập đầu với Đậu Chiêu, "Phu nhân đại ân đại đức, ty chức không có gì không dám. Chỉ cần phu nhân có điều sai phái, ty chức đầu rơi máu chảy, quyết không chối từ."

Ánh mắt Đậu Chiêu thanh lãnh nhìn Trần Gia.

Cũng phải đợi điều tra xem người có can hệ tới chuyện này không đã?

Nếu quả thật là ngươi đứng sau, cho dù đầu rơi máu chảy, chỉ sợ cũng không dùng được!

"Ta đã biết!" Đậu Chiêu lạnh lùng nói, rồi rời khỏi tiểu hoa thính.

Trần Gia lúc này mới dám ngẩng đầu.

Hắn mờ mịt nhìn bình phong trăm điệp vui xuân trong phòng, thấp thỏm bất an không thôi.

Đậu thị so với tưởng tượng càng khó đối phó hơn, nàng sẽ chịu giúp mình sao?

Đường tắt này, rốt cuộc là đúng hay sai?

Cũng may hắn tâm trí kiên định, rất nhanh thu hồi cảm xúc, bước đi vững vàng theo gã gia đinh rời khỏi.

Đậu Chiêu đứng lặng bên núi giả Thái Hồ cạnh tiểu hoa thính, hỏi Hạ Liễn: "Thân phận những kẻ đó đã tra ra chưa?"

"Vẫn chưa." Hạ Liễn bối rối.

Đậu Chiêu nói: "Một khi tra ra lập tức báo với ta."

Hạ Liễn kính cẩn đáp "vâng".

Đậu Chiêu âm thầm thấy kỳ quái.

Trước kia Hạ Liễn cùng nàng đã từng giao đạo, nhưng hắn không tất cung tất kính như bây giờ, chẳng lẽ Tống Mặc nói gì với họ.

Nàng lắc đầu rồi tiến vào nội thất, ngồi trên giường suy nghĩ đến Trần Gia, cho nên cũng không phát hiện Tống Mặc đã trở về, ngược lại bị dọa khiếp, trách cứ Tố Quyên: "Thế tử đã trở lại, sao không bảo ta!"

Tố Quyên đỏ mặt, cúi thấp đầu.

"Là ta bảo các nàng đừng lên tiếng." Sau khi rửa mặt chải đầu, thay đổi xiêm y một phen Tống Mặc bước ra, cười nói, "Muốn nhìn xem nàng ở nhà thường làm gì?" sau đó ngồi bên mép giường, "Không nghĩ tới vậy mà nàng lại ngồi ngẩn người một mình? Có muốn đi chơi không? Chờ đến khi ta được nghỉ, sẽ đưa nàng đi Tây Sơn thưởng cúc nhé."

Đậu Chiêu cũng không dám ngồi xe ngựa, mỉm cười nói: "Hoa cúc có gì đẹp, chi bằng chờ khi tuyết rơi, chúng ta cùng đi thưởng mai!"

Cho đến lúc này, nàng mang thai hay không, cũng có thể tự mình kết luận.

Dù sao Tống Nghi Xuân làm cha chồng cũng không thể quản lý được nàng.

"Đi mà!" Đậu Chiêu cảm thấy hứng thú, Tống Mặc cũng thấy hứng thú bừng bừng, nói, "Đến lúc đó Sơn Tây sẽ rất lạnh, nàng sớm làm thêm mấy chiếc áo ấm." Sau đó gọi Trần Hạch tiến vào, "Đi mở kho, để phu nhân chọn mấy tấm áo choàng."

Đậu Chiêu kéo tay Tống Mặc: "Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai lại nói tiếp!" Nghiêm mặt hỏi tới việc hắn tiến cung.

"Đúng như nàng dự đoán." Tống Mặc véo véo cái mũi Đậu Chiêu, "Hoàng Hậu nương nương muốn ta đi Liêu Đông. Bất quá, ta lấy cớ việc hỏa hoạn của phủ Anh Quốc Công còn chưa xong, đề cử Cố Ngọc, không phải hắn đang bị cấm túc ở nhà sao? Có Hoàng Hậu nương nương nói giúp, Hoàng Thượng nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở, vừa lúc hắn có thể đi Liêu Đông một chuyến, nếu chỉ quanh quẩn trong Kinh đô phồn hoa phú quý này, cho dù là hảo nam nhi, lòng dạ cũng sẽ trở nên hẹp hòi."

Đậu Chiêu không khỏi mở to hai mắt.

Tống Mặc thật nhanh trí a!

Đi Liêu Đông, không có lựa chọn nào tốt hơn Cố Ngọc.

Chuyện này, cứ như vậy là xong?

Một tảng đá lớn trong lòng Đậu Chiêu cũng được rơi xuống, khóe mắt đuôi lông mày không giấu nổi phấn kích.

Tống Mặc nhìn mà tâm động, cúi người, ở nàng bên tai cười nhẹ: "Ta ở nhà, nàng liền vui mừng như vậy?"



Cho tới nay cảm thấy trong sinh hoạt tổng hội gặp được rất nhiều hoang mang, cũng đừng oán giận, nghĩ cách khắc phục là được. Nhưng từ sinh bệnh lúc sau, thể lực cùng tinh lực thẳng tắp giảm xuống, nhị đường tẩu tai nạn xe cộ đưa đến Vũ Hán làm khai lô giải phẫu, còn ở tại phòng chăm sóc đặc biệt ICU không có tỉnh lại, sinh tử chưa biết. Ta giúp đỡ chạy hai ngày chân, cảm giác hình người muốn suy sụp dường như, đại đường tẩu an bài hảo trong nhà sự tới tiếp nhận, ta ở nhà ngủ một ngày không động đậy, trong đầu một mảnh hồ nhão, tâm tình rất khó yên tĩnh, viết văn thời gian kéo trường, đổi mới thời điểm không có cách nào bảo đảm, trong nhà người đều ở vội, tiểu chi chi thì tại trường học nhà ăn ăn cơm, cái này thứ bảy an bài cho ta nhiệm vụ là mang qua tuổi bảy mươi cô mẫu đi bệnh viện thăm nhị đường tẩu, sinh hoạt trở nên bận rộn mà vô tự, càng văn thời gian chỉ có thể thỉnh đại gia nhiều hơn thông cảm, ta cứ việc rút ra thời gian tới viết văn, đổi mới.

Lúc này trước bổ thượng 8 nguyệt 26 ngày đổi mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.