Chương trước
Chương sau
Triệu Lương Bích nói: "Đây là danh sách sản nghiệp trên danh nghĩa của phu nhân và sổ sách mấy năm gần đây." Sau đó hắn hướng Tống Mặc giải thích, "Buối sáng chính mão, Tam lão gia cùng chúng tôi vào thành, đầu tiên đến ngõ Hòe Thụ vấn an Nhị thái phu nhân, dùng qua bữa trưa, rồi đi ngõ Tĩnh An Tự. Thất lão gia muốn chúng tôi ở ngõ Tĩnh An Tự đối chiếu sổ sách. Nhưng Tam lão gia nói, phu nhân xem hiểu sổ sách, hơn nữa những sản nghiệp này đều là sản nghiệp đứng trên danh nghĩa của Phu nhân, vẫn nên đến phủ Anh Quốc Công đối trướng. Có cái gì không rõ ràng, phu nhân cũng có thể trực tiếp hỏi Tam gia. Nên cho tôi đưa sổ sách cùng nữ quyến qua trước, cũng muốn tôi hỏi Thế tử gia và Phu nhân xem ngày nào có thể bắt đầu."

Có một câu hắn không nói.

Ngoại trừ nguyên do ở trên, lúc Tam lão gia cùng Nhị thái phu nhân thương lượng ở nơi nào đối trướng, Nhị thái phu nhân còn từng nói qua "Nhân tiện tạo một mối giao hảo với Thế tử gia".

(Đúng là phong thái của Nhị thái phu nhân =)))))

Hắn cảm thấy đem những lời xu nịnh như vậy nói ra, chắc chắn sẽ làm mất mặt phu nhân, cho nên hắn liền giấu trong lòng.

Tống Mặc nhìn hòm gỗ chương hương được dán niêm phong phía trên, khẽ cười: "Vậy y như lời Tam lão gia nói, ở thượng phòng của Di Chí Đường đối chướng đi!" lại hỏi, "Tam lão gia cùng Tam gia đang nghỉ ở đâu? Ta và phu nhân là bề dưới, về lý nên đi bái kiến mới phải."

Triệu Lương Bích vội đáp: "Tam lão gia cùng Tam gia đều nghỉ ở ngõ Hòe Thụ."

Cũng không biết tối hôm nay có được ngủ hay không!

Tống Mặc mắng thầm trong lòng, phân phó Trần Hạch đi ngõ Hòe Thụ đưa thiệp: "Sáng mai ta sẽ cùng Phu nhân đi bái kiến Tam lão gia và Tam gia." Rồi hỏi, "Phu nhân đang làm gì? Đi bẩm với Phu nhân một tiếng, hỏi ý tứ của phu nhân, xem khi nào thì bắt đầu đối chướng?"

Trần Hạch cười nghe lệnh lui xuống, rồi tự mình đi nội viện bẩm báo.

Đậu Chiêu đang nói chuyện với mẫu thân của Đoạn Công Nghĩa: "Đoạn sư phó đối ta có ân cứu mạng, ngài cũng như trưởng bối của ta vậy, ngài có thể thanh nhàn sống tốt ở Di Chí Đường. Trong lòng ta mới có thể an tâm. Ngài ngàn vạn lần không cần nói mấy lời khách khí với ta, ăn mặc sinh hoạt có gì bất tiện, chỉ cần nói với Tố Tâm," nàng gọi Tố Tâm vào, giới thiệu các nha hoàn bên người mình cho Đoạn lão thái thái, "Nếu không thấy nàng, ngài liền tìm Tố Lan, tìm Cam Lộ, Tố Quyên, để các nàng đi làm......"

"Cái này không được!" Đoạn lão thái thái vội đứng dậy, "Sao có thể tùy ý sai bảo các vị tỷ tỷ bên người Phu nhân?"

"Ngài như vậy không đúng rồi, đều là hàng con cháu, có chuyện gì không thể làm được." Đậu Chiêu biết người già ly hương, đều sẽ khó thích nghi. Chỉ có trong nhà an ổn, những hộ vệ mới đến kia mới có thể yên tâm làm việc vì nàng.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Trần Hạch tiến vào.

Hắn cung kính bẩm lại những lời của Tống Mặc cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai đi bái kiến Tam lão gia cùng Tam gia. Hôm sau liền bắt đầu đối trướng!"

Trần Hạch lui xuống.

Đậu Chiêu lại cùng gia quyến Trần Hiểu Phong tâm sự vài câu, nghĩ các nàng đi đường vất vả, đều đã rất mệt mỏi, tự mình tiễn Đoạn lão thái thái ra Thùy hoa môn.

Đoạn lão thái thái khi thấy nhi tử thì không khỏi cảm khái: "Khó trách Đại sư huynh vài lần mời ngươi làm giáo đầu Binh bộ, ngươi đều không đồng ý, phu nhân khoản đãi thật có nhân nghĩa!"

Đoạn Công Nghĩa hà hà cười.

Đoạn lão thái thái dặn dò hắn: "Tích thủy chi ân, tương dũng tuyền tương báo*. Ngươi tuy có ân với Phu nhân. Nhưng lúc trước Phu nhan đã ban thưởng, mấy năm nay lại chiếu cố ngươi rất nhiều, nếu nói có ân, cũng đều triệt tiêu hết rồi. Ngươi nhật định không được kể công kiêu ngạo,......"

Nhắc nhở hắn một một hồi, Đoạn Công Nghĩa nghe mà dở khóc dở cười, liên tục "vâng, dạ", mất hơn nửa ngày mới khuyên được mẫu thân đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Mà Đậu Chiêu sau khi tiễn Đoạn lão thái thái, cũng đi thay xiêm y mới, gặp Triệu Lương Bích.

Triệu Lương Bích trước đưa xiêm y hài vớ mà Thôi thái thái và Hồng cô cô may cho nàng, tiếp kể về tình hình gần đây của Thôi thái thái. Rồi mới nói cho Đậu Chiêu về tất cả những thay đổi trong nhà sau khi Đậu Chiêu đi.

Đậu Chiêu một bên nghe, một bên lặng lẽ quan sát Tố Tâm.

Nàng phát hiện, trong suốt nửa canh giờ mình và Triệu Lương Bích nói chuyện, Tố Tâm tự tay rót sáu lần trà cho Triệu Lương Bích.

Đậu Chiêu không khỏi khẽ nâng khóe miệng, biết buổi tối Triệu Lương Bích phải đến cửa hàng bút mực, cùng Thôi Thập Tam, Điền Phú Quý tụ tập, nàng cũng không giữ hắn lại, để Tố Quyên trực đêm, rồi tự mình đi chuẩn bị bữa tối cho Tống Mặc.

Tống Mặc thấy trên bàn có Hương tô áp*, biết Đậu Chiêu lại xuống bếp, cười nói: "Để bà tử trong bếp làm là được, thời tiết lạnh như vậy, rất dễ bị nẻ tay."

Đậu Chiêu cười đáp: "Các nàng làm sao có thể làm ngon bằng ta?"

"Đúng a." Tống Mặc có chút hối hận.

Hắn thích nhìn lúc Đậu Chiêu quấn quýt dây dưa quanh mình, nên luôn tìm cách để Đậu Chiêu chăm sóc hắn. Có một lần Đậu Chiêu làm Hương tô áp, hắn khen ngon, ngày hôm sau bà tử của phòng bếp làm lại một lần, lại thấy ăn không ngon bằng Đậu Chiêu làm, nhưng cũng không để tâm đến nữa. Ai ngờ Đậu Chiêu nhớ mãi chuyện đó, cách vài hôm lại xuống bếp, cũng nhận ra bà tử phòng bếp làm không ngon bằng nàng, dạy vài lần, cũng không biết vì cái gì, món các nàng đều thiếu chút đạm đà, Đậu Chiêu cũng lười tìm nguyên nhân, đơn giản chính mình ra tay, khi nào cao hứng liền làm cho Tống Mặc một bữa.

Ai biết Đậu Chiêu sẽ chăm sóc chu đáo như vậy, hắn chỉ than phiền đồ ăn một lần, nàng liền ghi tạc trong lòng.

Tống Mặc nghĩ thầm, nhưng trong lòng lại giống như được rót mật, thế nào cũng không tan biến.

Hắn dựa gần Đậu Chiêu, cười nói: "Mấy ngày đông, toàn ăn cái gì Hương tô áp! Làm bánh trôi ăn cùng rượu gạo cũng tốt a!"

Đậu Chiêu nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn: "Chàng muốn?"

Tống Mặc lập tức không dám nói tiếp.

Đậu Chiêu phì cười: "Chàng vậy mà không thèm Lư tá cổn*, lại muốn ăn bánh trôi?"

Tống Mặc nghẹn họng.

Hắn chỉ là không muốn Đậu Chiêu phải vất vả, nên đổi thành món đơn giản nhất, dời đi tầm mắt của nàng.

Đậu Chiêu cười khanh khách, tựa như một tiểu hài tử.

Gia hỏa này, thật khéo quan tâm người khác.

Bất quá, nàng trước nay vẫn thế, cho nên ý tốt của nàng không phải ai cũng nhận ra.

Hai kiếp làm người, khiến nàng thêm vài phần tươi vui, bớt vài phần khuôn phép, nàng bây giờ mới bắt đầu biết học cự tuyệt người khác.

Đậu Chiêu tự mình múc chén canh cho Tống Mặc, ý cười sung sướng lan tỏa từ đáy mắt đến chân mày, nồng đậm ấm áp: "Mau ăn canh, để lạnh sẽ không tốt a."

Tống Mặc cúi đầu uống canh.

Đậu Chiêu lẳng lặng ăn cơm, cũng không biết vì sao, đôi mắt không thể rời khỏi thiếu niên tuấn mỹ ngồi đối diện, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc hắn một cái. Tâm tình liền lại giống tơ liễu bay bay.

Tống Mặc có chút tức giận, trừng mắt nhìn nàng.

Đậu Chiêu nhịn không được mà bật cười.

"Cười, còn cười." Tống Mặc thẹn quá hóa giận, đi thư phòng.

Cam Lộ đứng bên cạnh hầu hạ bọn họ dùng bữa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

"Không có việc gì." Đậu Chiêu an ủi nàng vài câu, rồi đi rửa mặt một phen.

Tống Mặc còn ở thư phòng.

Chẳng lẽ hắn giận thật?

Đậu Chiêu thầm nghĩ, rồi bảo Cam Lộ pha một ấm Hồ Mao Tiêm, tự mình mang đi thư phòng.

Tống Mặc đang ngồi đọc sách trên giường đất cạnh cửa sổ , thấy Đậu Chiêu bưng trà vào, thập phần bất ngờ.

Đậu Chiêu ngồi xuống cạnh hắn, bưng trà đưa qua, cười đùa: "Còn giận sao?"

Tống Mặc sửng sốt, trong mắt liền ánh lên một tia sáng khó thấy, xốc chăn lên, hung dữ ra lệnh: "Mau! Bồi ta đọc sách. Ta liền tha thứ cho nàng!"

Đậu Chiêu chẳng lẽ còn không nhận ra khi nào Tống Mặc thực sự tức giận, ngược lại cảm thấy hắn có phần ngoài mạnh trong yếu.

Nàng nén cười, cởi áo khoác, ôn thuần nằm gối lên tay hắn, hỏi: "Đọc gì vậy?"

Tống Mặc lập tức ôm nàng bọc kín mít. Thanh âm cũng nhu hòa hơn: "《Văn Hoa Đại Huấn》.Tránh đến khi Hoàng Thượng hỏi tới, ta lại không biết gì."

Đậu Chiêu không khỏi ngồi dậy nửa người: "Hình như Kỷ biểu ca cũng có tham gia viết sách."

Tống Mặc cũng ngồi dậy theo, dựa vào đầu giường đất, lật đến trang cuối, chỉ tên Kỷ Vịnh: "Đây này!"

Đậu Chiêu nhìn thoáng qua, hỏi hắn: "Viết cái gì vậy?"

"Lời Hoàng Thượng lúc trẻ răn dạy đại thần."

"A! Còn có loại sách này."

"Sao lại không có." Tống Mặc không cho là đúng. "Ta ở ngự thư phòng còn phát hiện một quyển thi tập do Hoàng đế Thái Tông viết."

Đậu Chiêu nhìn bộ dạng của Tống Mặc, liền đoán ra trình độ của thi tập kia.

"Không biết ai nghĩ ra chủ ý này." Đậu Chiêu dựa lên vai Tống Mặc, "So với vỗ mông ngựa, cũng thật kêu vang."

Tống Mặc bĩu môi: "Lương Kế Phân."

"Không thể nào!" Đậu Chiêu kinh ngạc, "Không phải nói hắn ngay thẳng chính trực sao?"

"Cũng phải xem là đối với ai?" Tống Mặc nói, nhéo nhéo má Đậu Chiêu, "Cũng chỉ có thể lừa được tiểu cô nương này!"

"Cái gì tiểu cô nương!" Đậu Chiêu hờn dỗi phản bác. "Ta còn lớn hơn chàng một tuổi đó."

"Tỷ tỷ tốt." Tống Mặc ném quyển sách sang một bên, ôm Đậu Chiêu lăn trên giường đất, cắn căn tai nàng, nỉ non "Tỷ tỷ".

"Đừng làm loạn!" Đậu Chiêu cười khanh khách, đẩy Tống Mặc, "Ngứa......"

Tống Mặc buông ra nàng, ôn nhu hôn trán nàng.

Bên ngoài, gió lạnh thổi tung cửa sổ, phần phật vang lên; trong nhà, kích tình như hỏa, không ngừng đốt cháy nhân tâm.

Tận đến khi Đậu Chiêu xin Tống Mặc buông tha: "Bọn Cam Lộ đều ở bên ngoài, đợi lát nữa được không?"

Ăn sạch Đậu Chiêu một lần Tống Mặc cũng tạm thời thỏa mãn, hắn gian trá quyết định kiềm chế nhiệt huyết sôi trào bây giờ để đổi lấy mỹ cảnh lát nữa, "ừm" một tiếng, xoay người nằm bên cạnh.

Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Tống Mặc tiếp tục làm loạn, chỉ sợ lát nữa người của Di Chí Đường không ai không biết.

Nàng đứng dậy muốn gọi Cam Lộ mang nước vào, cơ thể kinh sương hàn tuyết, đường cong lung linh lại ánh vào mắt Tống Mặc.

Hắn vươn tay, một lần nữa đem Đậu Chiêu ôm vào trong chăn.

"Đợi lát nữa hẵng gọi." Tay liền nắm lấy một bên tuyết trắng đẫy đà "Chúng ta nói chút chuyện."

Có kiểu nói chuyện như vậy sao?

Đậu Chiêu dở khóc dở cười.

Tống Mặc hỏi: "Nàng khi còn nhỏ, thường làm những gì?"

"A!" Đậu Chiêu kinh ngạc.

Tống Mặc cười nói: "Ta khi còn nhỏ, những ngày mùa đông, đều sẽ trốn trong ngực mẫu thân, nghe mẫu thân kể chuyện xưa về Nữ Oa, Phục Hi, còn đốt một chậu than lớn ở giữa phòng, đậu tương chín được vùi trong tro nổ tí tách......"

Trong chăn vẫn còn lưu lại nồng đậm hương vị sau hoan ái, Đậu Chiêu lại chỉ chú ý tới thanh âm phảng phất vui sướng thích thú của Tống Mặc.

Nàng trầm ngâm, nhớ đến mình khi còn nhỏ.

Kiếp trước, nàng một lưng thẳng tắp, ngồi trên giường đất thêu thùa may vá.

Kiếp này, nàng lười biếng nằm trong chăn, lại nhìn đám nha hoàn cặm cụi thêu thùa may vá.

Nàng cười, đáp: "Thêu thùa may vá!"

"Suy nghĩ cho kỹ, không được lừa ta!" Tống Mặc cúi người nhìn Đậu Chiêu, bá đạo chấp vấn, "Chẳng lẽ không có đắp người tuyết, nghịch cầu tuyết, hay là cùng mấy nha hoàn chơi đuổi bắt trên nền tuyết?"

*Tích thủy chi ân, tương dũng tuyền tương báo (滴水之恩,当涌泉报之) Được người giúp đỡ dù là ân lớn hay nhỏ cũng phải báo đáp bằng hành động.

*Hương tô áp (香酥鸭): một món vịt, vịt quay?! =)))

*Lư tá cổn (驴打滚): một món điểm tâm truyền thống của vùng Đông Bắc- Trung Quốc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.