Chương trước
Chương sau
‌Phu thê Tống Mặc ngồi xuống kháng sàng cạnh cửa sổ.

‌ Đậu Chiêu gọi Cam Lộ phụng trà, đám nhà hoàn cũng nối đuôi nhau vào phòng, Tố Tâm lúc này mới đỏ mặt đi đến.

‌" Phu nhân, việc người phân phó em đã dặn dò Vương quản sự, hắn lập tức phải người đi Thái Y viện, nói sẽ nhanh có tin báo lại."

‌Tống Mặc nghe xong ngạc nhiên hỏi: "Là ai không khỏe?"

‌"Không có ai." Đậu Chiêu cười nói, "Việc này chàng không cần để tâm."

‌Tống Mặc nhìn sắc mặt Đậu Chiêu vẫn tốt, cho rằng có bà tử nha hoàn nào đó bị bệnh, liền đem chuyện này bỏ qua.

‌Đậu Chiêu hỏi hắn: " Trường Hưng hầu sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?"

‌Tống Mặc khẽ cười: "Ta lấy danh nghĩa Uông nội thị đến Hộ bộ chào hỏi, lôi kéo quan hệ với phủ Đại Đồng Tổng binh Quân lương."

‌ Đậu Chiêu lo lắng: "Vậy có được không? Nếu như bị Hoàng Thượng phát hiện....."

‌Tống Mặc thản nhiên giải thích: "Có phủ Tổng binh Quân lương nào không chậm trễ? Phủ Đại Đồng Tổng binh Quân lương cũng không thể nào nằm ngoài số đó a?Không phải không trả, bất quá phủ Đại Đồng Tổng binh Quân lương so với nơi khác chậm hơn một chút! Công văn gửi lên cũng có thứ tự trước sau, nếu ông ta dám bấm báo Hoàng Thượng cũng không chiếm được lý! Trường Hưng hầu không thể vì chút việc nhỏ này mà tháng nào cũng chạy đến kinh thành mời đám người ở Hộ bộ uống rượu đi."

‌ Đúng là Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi!

‌Đậu Chiêu lau mồ hôi, nói: "Làm thế nào Uông nội thị lại ra mặt giúp chàng?"

‌"Chuyện tốt như vậy dễ kiếm?" Tống Mặc cười đùa, "Không chịu chút thiệt làm sao có được!"

‌Có thể khiến Uông Uyên ra mặt, làm Trường Hưng hầu cúi đầu, Tống Mặc, thật sự rất lợi hại!

‌Vương gia càng không cần phải nói.

‌Ban đầu còn nghi ngờ, chờ đến khi Trường Hưng hầu phân phó đem trọng lễ đi, cũng phái thuộc hạ hộ tống hồi kinh, hắn lúc này mới bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mặt như đưa đám, tìm gặp Trường Hưng hầu xác thực, lại đành lấy lý do "bát tự không hợp" uyển chuyển từ chối hôn sự với Tống gia.

‌Đậu Chiêu không khỏi cười nhạo: "Bát tự không hợp đúng là" viên linh đan" hữu ích!"

‌Tống Mặc lại để tâm đến thái độ của Tống Nghi Xuân đối với Đậu Chiêu.

‌Hắn chân thành tỏ ý xin lỗi Đậu Chiêu.

‌Đậu Chiêu tươi cười, chớp chớp hai mắt nhìn Tống Mặc: "Chàng yên tâm ta sẽ không chấp nhặt với Quốc công gia, lão nhân gia phải chịu ủy khuất nhiều như vậy, cũng cần có chỗ phát tiết chứ!"

‌Tống Mặc bật cười.

‌Đậu Chiêu cười nói: "Chàng vừa rồi làm gì? Trong nhà cũng không có việc gì, chàng nếu có vội thì cứ đi đi! Không cần lo lắng cho ta."

‌"Vốn dĩ cùng Mã Hữu Minh uống rượu, lại nghe trong nhà xảy ra chuyện, ta lấy cớ hẹn hắn hôm khác." Tống Mặc bày ra vẻ mặt đau khổ, "Hiện tại sao có thể đi tìm hắn?" Sau đó hai mắt sáng rực nhìn Đậu Chiêu, "Thọ Cô, nếu không hôm nay nàng xuống bếp nấu cho ta vài món ngon đi?"

‌Người này, thật thích sai sử mình a!

‌Đậu Chiêu cũng lâu rồi không xuống bếp, lại nghe Tống Mặc nói như vậy, nàng có chút nổi hứng, bảo Cam Lộ đi thông báo cho bà tử quản lý phòng bếp.

‌Tống Mặc bên cạnh nỉ non: "Ta đi cùng nàng! Ta còn chưa thấy người khác nấu cơm bao giờ!"

‌Đậu Chiêu không biết nói gì cho phải.

‌Nàng mang theo Tống Mặc đi phòng bếp.

‌Bà tử quản sự phòng bếp nhanh như chớp xuất hiện trước cửa tiểu viện, cung nghênh hai người, sau đó nơm nớp lo sợ nhóm lửa chuẩn bị thức ăn.

‌Tống Mặc ngồi trên sập trong phòng bếp, quan sát nhất cử nhất động của Đậu Chiêu.

‌Nàng bước đến đâu, ánh mắt hắn liền chạy đến đó.

‌Lâu dần, Đậu Chiêu có điểm mất tự nhiên, tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi cả thìa muối vào nồi canh.

‌Nàng đành phải đuổi Tống Mặc: "Chàng ra ngoài ngồi đi, nơi này toàn mùi dầu mỡ, khói bếp, kẻo lại bị dính lên người."

‌Tống Mặc "a" một tiếng, dịch tới cửa phòng, bất quá chỉ cách chỗ cũ ba bước chân.

‌Đậu Chiêu dở khóc dở cười, cố gắng làm mấy món sở trường, lại chỉ huy bà tử tới chính phòng bày cơm.

‌Có gã sai vặt đến bẩm, nói trong cung có người tới truyền chỉ Tống Mặc sáng mai tiến cung.

‌Sáng sớm Tống Nghi Xuân liền vào cung dập đầu tạ ơn, bẩm báo việc lặt vặt.

‌Tống Nghi Xuân trở về thì mặt mày hớn hở, khiến Đậu Chiêu lo lắng trước mặt Hoàng Thượng ông ta đã nói gì đó, trầm ngâm hỏi: "Có cần thăm dò người trong cung không??"

‌"Hẳn là không có gì." Tống Mặc cười nói, "Nếu có việc, Uông công công nhất định sẽ báo lại cho ta đầu tiên."

‌Uông công công là chỉ Uông Cách.

‌Tống Mặc đi gặp người trong cung, nói vài lời khách khí rồi thưởng hai cái hồng bao thật dày, sáng sớm ngày kế tiếp, cùng Tống Nghi Xuân một trước một sau vào cung.

‌Còn không đợi Tống Mặc ra cung, người đưa tin đã chạy như bay tới: "Chúc mừng Phu nhân! Chúc mừng Phu nhân! Thế tử gia thăng làm đồng tri Kim Ngô Vệ, còn được quản lý sự vụ của Binh mã tư Ngũ thành."

‌Đậu Chiêu chấn động.

‌Tống Mặc năm nay mới mười sáu tuổi.

‌"Lời này là thật?" Đậu Chiêu ngờ vực hỏi, "Ngươi nghe ai nói?"

‌Gã sai vặt khóe mắt đuôi mày không dấu nổi vui sướng, phấn khởi đáp: "Là Uông công công ở Càn Thanh cung cho người đến báo, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, chờ Thế tử gia trở về, người liền nhìn thấy thánh chỉ."

‌Thánh ân tới quá đột ngột!

‌Còn nhiều nghi vấn, gã sai vặt kia lại 'hỏi một không biết ba'.

‌Đậu Chiêu đành nhẫn nại, chờ Tống Mặc trở về.

‌Đậu Thế Xu lại chứng kiến toàn bộ sự việc.

‌Sau khi kết thúc công việc, ông lập tức trở về ngõ Hòe Thụ.

‌Ngũ phu nhân tự mình giúp thay y phục.

‌Ông hỏi ngũ phu nhân: "Còn mấy ngày nữa Thọ Cô về nhà thân mẫu đối nguyệt?"

‌Ngũ phu nhân cười nói: "Còn có 4 ngày."

‌Ông trầm ngâm dặn dò: "Đến lúc đó nàng và hai con dâu phải chuẩn bị thật tốt, đi ngõ Tĩnh An Tự cũng giữ thể diện trước Thọ Cô."

‌Ngũ phu nhân kinh ngạc.

‌Đậu Thế Xu chưa bao giờ quản chuyện của nội viện.

‌"Đã xảy ra chuyện gì?" Bà có chút bất an hỏi.

‌"Hôm nay sau khi thượng triều, Hoàng Thượng gọi Anh quốc công cùng tứ cô gia ở lại Càn Thanh cung nói chuyện," Đậu Thế Xu nói, "Hoàng Thượng nhiều lần tán dương tứ cô gia hành sự trầm ổn, lại đoán được biến sự, sau đó đột nhiên hỏi Tứ cô gia khi nào đưa Tứ cô cô về nhà mẹ đẻ trụ đối nguyệt, tiếp đó liền phong tứ cô gia làm Đồng tri Kim Ngô Vệ, được quản lý sự vụ của Binh mã tư Ngũ thành, còn nói với tứ cô gia 'cứ như vậy, ngươi đến gặp nhạc phụ cũng thêm chút thể diện' ..... "

‌Ngũ phu nhân hoảng sợ: "Hoàng Thượng thật sự nói như vậy?"

‌Hoàng Thượng đối với thần tử này quả thực như trưởng bối quan tâm đến con cháu ruột thịt.

‌"Đúng như vậy" Đậu Thế Xu thần sắc ngưng trọng. "Lúc ấy Anh quốc công cũng ở đó, còn khiêm tốn chối từ, lại bị Hoàng Thượng giáo huấn một trận, nói cái gì 'Con trai lớn cần được rèn luyện nhiều hơn, bằng không về sau sao có thể trọng dụng', còn nói 'chính vì Nghiên Đường tuổi còn nhỏ nên trẫm mới để hắn dưới mi mắt, làm sai còn có thể chỉ bảo. Nếu đem hắn đến Tuyên Đồng hoặc Lưỡng Quảng, nằm ngoài tầm tay, những quan viên ngoại biên đó sẽ lừa trên gạt dưới. Chúng ta cái gì cũng không biết, đem Nghiên Đường dưỡng ra cái tính ương ngạnh ngoan cố, đấy mới là hại hắn'."

‌Ngũ phu nhân như hít phải ngụm khí lạnh, do dự hỏi: "Hoàng Thượng có ý tứ gì? Trách mắng Anh quốc công? Lại thăng chức cho tứ cô gia....."

‌Đậu Thế Xu còn chưa nghe đến Vương tham tướng kia, ông đem việc hôn thân của Tống gia và Hoa gia nói cho Ngũ phu nhân: "..... Quá nửa là vì chuyện tục huyền của Anh quốc công."

‌Ngũ phu nhân nghẹn lời: "Chẳng lẽ, Hoàng Thượng không muốn Anh quốc công tục huyền? Cũng quá không thuận nhân tình!?"

‌"Nàng ngày thường khôn khéo giỏi giang, sao như lúc quan trọng lại hồ đồ như vậy!" Đậu Thế Xu nói, "Hoàng Thượng sao có thể không cho Anh quốc công tục huyền, Hoàng Thượng là ám chỉ, Thế tử phủ Anh quốc công là tứ cô gia, Anh quốc công hành sự phải có cân nhắc hơn!"

‌Ngũ phu nhân suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra 'nút thắt' trong đó, bà không khỏi cảm khái: "Tứ cô gia thật lợi hại! Có thể đem Hoàng Thượng xoay như chong chóng*!"

‌*Raw: 拨弄得团团转

‌"Nói bậy bạ gì đó!" Đậu Thế Xu gấp giọng khiển trách, "Lời này có thể nói ra miệng sao?"

‌Hàm ý rằng mọi người trong lòng đều đã biết.

‌Ngũ phu nhân kích động: "Khỏi cần chờ tới 4 ngày, thiếp ngày mai lập tức đi ngõ Tĩnh An Tự, cho dù không có chỗ cần giúp, thì đi nhìn qua vẫn tốt hơn.

‌Đậu Thế Xu trầm tư một lát, nói: "Còn một chuyện nữa -- nàng cùng Tứ cô cô bàn bạc xem, Vương thị đã bị đưa về nhà mẹ đẻ Vương gia, cũng không thể để vợ của quản sự chủ trì việc nội trợ bên ngõ Tĩnh An Tự được, không bằng nàng tìm một cô nương gia thế trong sạch làm thiếp cho thất đệ. Gần nhất, có thể quản lý việc nhà, lâu dài cũng là chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của thất đệ. Nếu cô nương kia may mắn, biết đâu lại sinh được một đứa con, cũng có người lo liệu hương khỏi sau này."

‌Ngũ phu nhân hiểu ý, lập tức nói: "Lão gia yên tâm, lời lão gia nói thiếp sẽ truyền đến tai Tứ cô cô."

‌Cho dù Đậu Chiêu có đồng ý hay không, , đó là chuyện của nàng, nhưng hôm nay, bọn họ cần thiết phải có tính toán rõ ràng với Vương thị.

‌Đậu Thế Xu hài lòng gật đầu.

‌*******

‌Đậu Chiêu nghe nói Tống Mặc đã trở lại, nhịn không được, chạy ra cổng lớn của Di Chí Đường nghênh đón hắn.

‌"Chàng thật sự được thăng làm Đồng tri Kim Ngô Vệ?" Nàng vội vàng hỏi Tống Mặc.

‌Đồng tri Kim Ngô Vệ, chức quan chỉ sau Chỉ Huy Sứ, bởi vì trực tiếp quản lý quân lương, trình báo quân công của Kim Ngô Vệ, còn có giám sát nhiều sự vụ khác; do vậy không ai dám không coi trọng.

‌Tống Mặc mỉm cười gật đầu.

‌Đậu Chiêu không khỏi chắp tay trước ngực, niệm một câu"A di đà phật".

‌Nói cách khác, kế sách của Tống Mặc thành công.

‌Hoàng Thượng đã biết Tống Nghi Xuân và Tống Mặc bất hòa.

‌Thế gian này, có lẽ chỉ có Thọ Cô thông minh như vậy.

‌Sự tình lộ chút manh mối, nàng liền biết chuyện gì xảy ra.

‌Tống Mặc lại lần nữa gật đầu, tâm trạng vô cùng tốt, cười nói: "Phu nhân có phải nên thưởng ta gì đó? Ta tốt xấu gì cũng coi như là thăng quan tiến chức!"

‌Thế tử gia vui cười thậm chí mang vài phần bông đùa như vậy, đám vú già của Di Chí Đường lần đầu tiên nhìn thấy.

‌Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

‌Nghiêm Triều Khanh vội "Khụ" một tiếng, cười nói: "...... Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, huống chi Thế tử gia lại vừa tiến chức, người trong phủ phải đến hành lễ. Thế tử gia mau vào thính đường ngồi, để tôi cũng được chúc mừng ngài."

‌Nghĩ đến sắc mặt khó coi của phụ thân ở Càn Thanh cung, Tống Mặc trong lòng không khỏi thở phào, lại cảm thấy bầu trời tươi sáng thêm vài phần.

‌Từ nay về sau, những thủ đoạn kia của phụ thân không thể thương tổn đến hắn.

‌"Thưởng!" Hắn cười đi vào thính đường, phân phó Đậu Chiêu, "Mỗi người thưởng hai nguyên bảo bạc quả tử!"

‌Phủ Anh quốc công đúc nhiều loại bạc quả tử để thưởng cho hạ nhân, nguyên bảo - tám tiền một cái, hoa mai - năm tiền một cái, phương thắng - bốn tiền một cái; rồi đến cây đậu bạc, hạt đậu vàng, hai tiền một cái....

‌Mọi người đều hoan hô.

‌Đậu Chiêu cũng vui mừng ra mặt, cười khanh khách mà đáp lời "vâng".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.