Chương trước
Chương sau
Hai người Tố Tâm và Tố Lan vô cùng vui vẻ hầu hạ Đậu Chiêu ngủ lại, bản thân thì ôm chăn nệm nghỉ tạm ở sập gỗ bên cửa sổ.
Tống Mặc vội vã quay về phủ Anh Quốc công.
Tiếng vó ngựa dồn dập phá tan tấm màn yên tĩnh của kinh thành sáng sớm, còn khiến các vương công đại thần vào chầu sớm để ý, nghe ngóng xem đó là chuyện gì.
Chỉ thoáng chốc, chuyện phủ Anh Quốc công gặp hỏa hoạn và bị cướp đã truyền khắp kinh đô.
“Đang yên đang lành, giặc cướp từ đâu đến?” Trong phòng chờ vào triều, thủ phụ nội các Lương Kế Phân nhíu mày nói. “Đám hậu nhân quyền quý này, không học vấn không nghề ngỗng thì cũng thôi, cả ngày chỉ biết bắn chim cưỡi ngựa, chọi gà nuôi chó, nội thành như vậy mà cũng dám phi ngựa như thế, nếu đâm phải người thì tính sao bây giờ?”
Ông ta xuất thân bần hàn, không quá coi trọng những công tử con quý tộc này.
Diêu Thời Trung có danh xưng “kế tướng” lại hoàn toàn trái ngược với Lương Kế Phân. Ông ta không chỉ xuất thân danh môn, hơn nữa nhà vợ, nhà mẹ đẻ đều là danh môn vọng tộc bao đời nay, cũng chẳng mấy thích kẻ nhà nghèo tự xưng “khí khái ngạo nghễ” này. Ông luôn cảm thấy Lương Kế Phân chẳng qua là không ăn được nho thì nói nho xanh, cho nên cười nói với Hà Văn Đạo cũng xuất thân thế gia: “Văn Đạo công nay còn nuôi dế không? Mấy ngày trước ta có được một con, như vàng như sắt, cũng chẳng biết từ bao giờ, con dế kia kêu cực kì to rõ, như kim thạch va nhau, lại như sóng vỗ bờ, rất là hiếm đó. Nếu hôm nào Văn Đạo công rảnh rỗi, qua giúp ta bình phẩm xem sao?”
Hà Văn Đạo là kẻ thành tinh, sao không biết Diêu Thời Trung muốn làm Lương Kế Phân mất mặt. Chỉ là Lương Kế Phân kia tuy là thủ phụ nhưng tính tình bảo thủ, không biết mềm dẻo, thẳng thắn có thừa mà không đủ khôn khéo, không quyết đoán, chỉ biết đem Hoàng thượng ra đè người, đừng nói Diêu Thời Trung khéo léo, đa mưu túc trí không coi ra gì mà bản thân Hà Văn Đạo cũng chẳng thích ông ta. Thế cho nên đến bây giờ nội các vẫn cứ là năm bè bảy mảng, không như thời Tằng Di Phân làm thủ phụ, nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám cãi lại; cũng chẳng như thời Diệp Thế Bồi làm thủ phụ, lõi đời khéo đưa đẩy, mọi việc đều thuận lợi. Hà Văn Đạo cũng không quá coi trọng ông ta, lại thêm Diêu Thời Trung tính tình bá đạo, Hà Văn Đạo không muốn đắc tội Diêu Thời Trung, cho nên cười đáp: “Đi chứ! Vậy vào đợt nghỉ tới nhé? Vừa khéo không có việc gì làm.”
Diêu Thời Trung lại hỏi thăm đến Hà Dục: “…Năm nay thi hương không tồi, đến kì thi mùa xuân năm sau chắc hẳn sẽ ra làm quan?”
Tháng tám Hà Dục đỗ cử nhân.
Nhắc tới đứa con út này, thần thái Hà Văn Đạo nhu hòa đi nhiều.
Ông ta vuốt vuốt chòm râu trước ngực, cười nói: “Vẫn nên đọc sách thêm mấy năm nữa đi! Đứa trẻ này, có chút bất trị.”
“Bọn trẻ thông minh đều thế cả mà. Không như một số người, chỉ biết ra sức đọc sách, chờ thực sự đến lúc nhập sĩ làm quan thì chẳng phân biệt được ngũ đạo, không rành thế sự… Khoa cử thời nay thực khiến người ta phải lo lắng!”
Sắc mặt Lương Kế Phân có chút khó coi.
Đậu Thế Xu nho nhã và Đới Kiến vóc dáng cao lớn đi tới.
“…Đã phái người đến phủ Anh Quốc công hỏi.” Đậu Thế Xu bình thường luôn tao nhã nhưng lúc này sắc mặt cũng rất tệ. “Lần này xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết là giặc cướp gây ra hay có người có ý đồ xấu? Chỉ đành để nha môn tự đi xem sao.”
Ông biết Đới Kiến và Uông Uyên rất thân thiết, Uông Uyên lại là tâm phúc của Hoàng thượng, cho nên mới oán giận với Đới Kiến.
Đới Kiến cười nói: “Nguyên Cát huynh đừng quá lo lắng. Sau khi Hoàng thượng biết chuyện, nổi trận lôi đình, đem “Nghệ Nhật kiếm” cho thế tử Anh Quốc công, chắc chắn là sẽ nhanh chóng tra ra được manh mối thôi. Nhưng mà phủ doãn phủ Thuận Thiên và Ngũ thành binh mã tư lần này chỉ sợ sẽ phải đổi người.”
Sau khi hắn nghe nói phủ Anh Quốc công xảy ra chuyện thì đã đi chậm lại để chờ Đậu Thế Xu.
Trong nội các, Diêu Thời Trung và hắn thủy hỏa bất dung, hai đệ đệ của Đậu Thế Xu đều là môn sinh của Hà Văn Đạo, hai nhà xưa nay giao hảo. Đậu Thế Xu và Công bộ thị lang Kỷ Tụng lại là thông gia, lần trước Kỷ gia tu sửa đê điều ở Nghi Hưng đã được Mộc Xuyên ủng hộ. Hơn nữa thông qua chuyện này, dường như Đậu Thế Xu và Mộc Xuyên đã đạt được hiệp nghị gì đó, hai người rất nhiều chuyện đều cùng tiến cùng thoái, rất có vẻ là minh hữu.
Hắn nhìn trúng chức phủ doãn phủ Thuận Thiên, nếu có thể được Đậu Thế Xu giúp đỡ, có thêm hai phiếu của Hà Văn Đạo và Mộc Xuyên, Diêu Thời Trung cũng chỉ đành trơ mắt ra nhìn mà thôi… Lương Kế Phân chắc hẳn cũng chẳng ý kiến gì. Nay Đậu Thế Xu oán giận, hắn đương nhiên cũng phải đáp lại: “Tan triều ta đi với ông xem sao? Kinh đô xảy ra chuyện như vậy, chúng ta đều phải có trách nhiệm!” Bộ dáng như thể vô cùng đau đớn.
Mặt Lương Kế Phân đã thoáng tái xanh.
Ông ta là thủ phụ, có trách nhiệm gì thì cũng là trách nhiệm của ông ta, Đới Kiến rõ ràng là ám chỉ ông ta thất trách.
Đậu Thế Xu thoáng đoán được ý đồ của Đới Kiến, nhưng ông cũng chẳng muốn trở thành công cụ của Đới Kiến.
Ông giả bộ ngạc nhiên cười nói: “Chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền Lập Nhân huynh chứ. Xảy ra chuyện thế này, lát nữa vào triều, tám chín phần mười Hoàng thượng sẽ nhắc tới, xem Hoàng thượng có ý gì, chúng ta thương lượng tiếp cũng không muộn.”
Bị cự tuyệt khéo léo như vậy, Đới Kiến có chút giận dữ nhưng Đậu Thế Xu lại có tâm cơ vô cùng sâu, có thể ẩn nhẫn không phát tác rồi mạnh mẽ đạp Vương Hựu Tỉnh vốn là tâm phúc của Tằng Di Phân xuống nhưng nhìn qua lại vô cùng nhàn nhã hòa ái khiến hắn có chút kiêng kị, không dám tỏ vẻ tức giận, vẫn nhiệt tình nói chuyện đôi câu. Lúc này Mộc Xuyên đi tới.
Đới Kiến cười chào hỏi Mộc Xuyên.
Đậu Thế Xu ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh Lương Kế Phân.
“Lương đại nhân, chút nữa ta phải về sớm.” Ông cười nói. “Nhà xảy ra chút chuyện, nóng lòng muốn về xem sao.”
Lương Kế Phân không nóng không lạnh “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Đậu Thế Xu không nhịn được mà nhíu mày.
Ông xin phép Lương Kế Phân trước mặt mọi người là cho Lương Kế Phân thể diện, cũng là chủ động bảy tỏ với Lương Kế Phân. Lúc này cho dù Lương Kế Phân không có hứng thú với chức phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng có thể trấn an ông vài câu, bảo ông không nên liên thủ với Đới Kiến mới phải. Nhưng Lương Kế Phân lại như hoàn toàn không biết gì cả.
Đậu Thế Xu biết mọi người đều xem thường Lương Kế Phân, nhưng ông luôn cảm thấy dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới là khó, càng là lúc này ông càng phải giao hảo với Lương Kế Phân mới phải. Một khi Lương Kế Phân về trí sĩ (nghỉ hưu),người ông ta đề cử rất có thể sẽ được tiếp nhận chức thủ phụ này.
Ông nhớ lại những lần trước mình có nhã ý này nhưng cũng đều bị Lương Kế Phân lẳng lặng cự tuyệt.
Chẳng lẽ Lương Kế Phân có thành kiến gì với mình?
Sự tình rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Đậu Thế Xu nghĩ mãi cũng không thông.
Ông đang nghĩ có nên tìm ngày nào đó đến Lương phủ bái phỏng, xem xem khẩu khí của Lương Kế Phân thì lại có thái giám tiến vào bẩm: “Các vị đại nhân, đến lúc vào chầu rồi.”
Đậu Thế Xu ngừng suy nghĩ, cùng mọi người đi vào Kim Loan điện.
※※※※※
Người của Ngũ Thành binh mã tư cũng thế mà người của phủ Thuận Thiên cũng vậy. Nghe nói phủ Anh Quốc công không chỉ gặp hỏa hoạn mà còn có giặc cướp xông vào, đều biết chuyện này không ổn rồi. Nhất là phủ Thuận Thiên, lúc phủ Anh Quốc công báo án, bọn họ còn không lập tức rút người đến giúp dập lửa… Ngũ thành binh mã tư đô chỉ huy lập tức phái hai đội nhân mã đến phủ Anh Quốc công, phủ doãn phủ Thuận Thiên dứt khoát tự mình đến hiện trường, cùng Đào Khí Trọng chỉ huy việc bắt giặc.
Phủ Anh Quốc công bắt đầu giới nghiêm.
Cho nên Tống Mặc không có ý giảm tốc độ gì hết, lúc giục ngựa đuổi tới ngõ nhỏ phủ Anh Quốc công, không đâm ngã lê dân kinh thành mà đâm ngã nha dịch phủ Thuận Thiên và quân sĩ của Ngũ Thành binh mã tư.
Nhưng mọi người không ai dám kêu ca gì.
Xảy ra chuyện thế này, bọn họ đều có trách nhiệm, sống hay chết có lẽ chỉ là một câu nói của Thế tử gia phủ Anh Quốc công mà thôi.
Tống Mặc nhảy xuống lưng ngựa, chạy thẳng về Di Chí đường.
Sắc trời đã rõ ràng.
Ánh mắt Tống Mặc trong trẻo, thần sắc bình tĩnh nhưng hắn mím môi lại lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình khiến đám vú già nhìn thấy hắn đều sợ tới chân tay run rẩy, từ xa đã vội cúi đầu đứng sát mép tường, sợ mình rơi vào tầm mắt của Tống Mặc.
Nghe nói Tống Mặc đã về, Lã Chính mang theo hai gia đinh vội vã đuổi tới.
“Thế tử gia, Thế tử gia!” Hắn ngăn cản Tống Mặc: “Xin dừng bước, phủ doãn phủ Thuận Thiên đang ở phòng khách cùng Đào tiên sinh uống trà, người có nên qua đó tiếp đón…”
Hắn còn chưa nói xong, Tống Mặc đã rút roi ngựa ra đánh vào mặt hắn.
Lã Chính kêu một tiếng, vội bưng mặt, lúc sau mới cảm nhận được mặt đau rát.
Gia đinh phía sau hắn lại nhìn rất rõ, má phải Lã Chính sưng lên, một vết roi dài từ mắt phải đến khóe miệng, da tróc thịt bong, máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ.
Không chỉ dính một roi mà còn bị hủy đi khuôn mặt.
Gia đinh sợ tới mức mặt tái mét, vội quỳ xuống đất.
“Quỳ xuống!” Tống Mặc lạnh lùng nói, ánh mắt sáng trong lóe ra hàn quang, chiếu ra bốn phía.
Tống Mặc chưa bao giờ sai bảo gì đám người bên cạnh Tống Nghi Xuân.
Lã Chính hoảng hốt, có chút do dự nhìn lại.
Tống Mặc rút roi đánh lên vai hắn.
Hắn đau đớn kêu lên, không dám chần chừ thêm, vội quỳ xuống.
Tống Mặc một cước đá văng Lã Chính chắn trước mặt, lập tức bước về trước.
Lúc này Lã Chính mới cảm thấy cơn đau lan tỏa toàn thân.
Tống Mặc đã bước vào Di Chí đường.
“Thế tử gia!”
“Thế tử gia!”
Hộ vệ Di Chí đường hành lễ với Tống Mặc rồi lại quay về chỗ cũ bảo vệ.
Lúc này Tống Mặc mới thấy lòng dễ chịu hơn.
Cũng không quản những người này chỉ là hộ vệ Di Chí đường mà thôi, vội hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân đã ngủ lại rồi!” Có hộ vệ cười nói. “Nói là buổi sáng phải qua bên phủ Anh Quốc công, triệu tập đám ma ma đến dặn dò mấy câu. Nghiêm tiên sinh dặn chúng tôi đợi lát nữa đi qua đó với phu nhân.”
Tống Mặc hít vào một hơi, này mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Có hộ vệ không nhịn được nói: “Thế tử gia, đáng tiếc người không ở nhà, không phát hiện ra. Phu nhân đúng là bậc cân quắc tu mi. Chỉ dẫn theo mấy gia đinh và đám phụ nhân trong nội viện đã có thể canh phòng nghiêm ngặt, không để cho đám giặc cướp kia xông qua cửa thùy hoa…”
Lòng Tống Mặc nhảy dựng lên, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đám hộ vệ mồm năm miệng mười mà kể.
Cái gì mà đốt lửa báo nguy cấp, cái gì mà dội nước sôi… Chuyện nào cũng kể một cách vô cùng hào hứng.
Có thế tử phu nhân như vậy, bọn họ cũng thấy tự hào.
Trên mặt Tống Mặc dần dần lộ ra nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng, xán lạn đến độ khiến ánh bình minh vừa xuất hiện cũng phải xấu hổ.
Đám hộ vệ chưa tùng thấy Tống Mặc như vậy bao giờ, không khỏi người người trợn mắt há hốc mồm, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Nghiêm Triêu Khanh nhận được tin thì vội bước ra khỏi thư phòng bên cạnh.
“Thế tử gia!” Ông hành lễ với Tống Mặc.
Ánh mắt đầu mày của Tống Mặc đều là ý cười nói: “Tiên sinh vất vả rồi!” Sau đó hắn đảo mắt nhìn quanh, trầm giọng nói, “Những người còn lại đâu?”
Nghiêm Triêu Khanh nói: “Hạ Liễn cầm danh thiếp của người đến phủ Thuận Thiên xem có thể tra được gì từ chỗ quan nha không. Đám Chu Nghĩa Thành đi xung quanh điều tra, đảm bảo an nguy cho Di Chí đường. Tôi sợ bên Tĩnh An Tự nghe tin mà lo lắng nên phái Võ Di qua báo bình an cho Đậu lão gia… chỗ Đỗ Duy và Lục Minh lại phải chờ Thế tử gia về.”
Đỗ Minh thu thập tin tình báo, Lục Minh phụ trách huấn luyện tử sĩ của Di Chí đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.