Trang sức bằng ngọc trai to bằng hạt sen, tản ra ánh sáng hồng nhuận, khiêm tốn mà hoa lệ, khí thế mà mọi người không thể đè ép nổi, khiến người ta thấy ngọc trai mà không thấy người đeo ngọc trai. Ấy mà Đậu Chiêu lại cao gầy, anh khí trong mắt bức người, ánh sáng của ngọc trai không khiến gương mặt nàng trở nên mơ hồ mà ngược lại khiến đường cong trên gương mặt nàng trở nên nhu hòa, làm cho nàng rực rỡ như ánh nắng ban mai.
Thái hậu nương nương không nhịn được, lòng thầm khen một tiếng “Đẹp”, cười nói: “Đứa trẻ này rất biết trang điểm.”
Đậu Chiêu cúi đầu hành lễ, nói lời cảm tạ.
Cử chỉ hào phóng, đúng mức, giống như đã trải qua tình huống này rất nhiều lần, ung dung mà tao nhã.
Thái Hậu nương nương gật gù, không chút che giấu sự tán thưởng với Đậu Chiêu.
Khóe miệng Tống Mặc không nhịn được mà cong cong lên.
Hoàng hậu nương nương che tay áo cười trộm, đứng dậy thì thầm mấy câu vào tai Thái hậu nương nương, Thái Hậu nương nương ngạc nhiên, nhìn về phía Tống Mặc rồi bật cười ha hả.
Đậu Chiêu khó hiểu, liếc nhìn Tống Mặc một cái.
Tống Mặc cũng đang hoang mang nhìn hai vị nương nương.
Thái Hậu nương nương thấy thế, cười càng vui vẻ, bảo Lan cô cô: “Đi nào, đem bánh quýt hôm trước Phúc Kiến tiến cống lên tới cho Nghiên Đường và thê tử hắn ăn thử.”
Lan cô cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng vội cười đáp “Vâng” rồi lui xuống.
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu tiến lên tạ ơn.
Thái Hậu nương nương liền chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040733/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.