Đậu Thế Anh đi đi lại lại trong thư phòng cả buổi sáng rồi mới gọi Cao Thăng vào.
“Thế tử phủ Anh Quốc công ngoài việc giết người như ngươi nói thì những chuyện khác, Đào Khí Trọng có nói sai gìkhông?” Hắn trịnh trọng hỏi Cao Thăng.
“Không có!” Cao Thăng lắc đầu, “Ai cũng nói Thiên tử Anh Quốc công như Tống Ngọc, Phan An, văn võ song toàn.”
“A!” Đậu Thế Anh lại càng không muốn dễdàng bỏ qua như vậy, hắn nghĩ nghĩ, quyết định tự mình đến hành cungnghỉ mát: “Trăm nghe không bằng một thấy. Một người rốt cuộc là thế nào, phải gặp mới biết được!”
Cao Thăng rất tán thành, cảm thấy Đậu Thế Anh làm vậy mới là tốt với Đậu Chiêu, vội ân cần nói: “Vậy để tôi qua ngõ Hòe Thụ.”
Không được tuyên triệu mà muốn đến hànhcung, dựa vào phẩm cấp của Đậu Thế Anh, căn bản là chuyện không thể, chỉ đành xin Đậu Thế Xu giúp.
“Không cần!” Thần sắc Đậu Thế Anh chợtlạnh xuống, trong mắt người ngõ Hòe Thụ, Đậu Chiêu chỉ là một thứ đồvật, không có Hà gia thì có Ngụy gia, không có Ngụy gia thì có Kỷ gia,chỉ nghĩ xem làm sao để bán được giá tốt chứ chưa từng bận tâm đến cảmgiác của Đậu Chiêu. Cho dù là nuôi mèo nuôi chó, về lâu về dài cũng cócảm tình huống chi Đậu Chiêu và Ngụy Đình Du từ nhỏ đã đính ước, bọn họlại tùy tiện để Đậu Minh thay Đậu Chiêu gả đến phủ Tế Ninh hầu…
So với phủ Anh Quốc công, đương nhiên làKỷ gia có thể cho Đậu gia càng nhiều lợi ích thực tế. Nếu để ngõ Hòe Thụ biết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040688/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.