Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Bản thân Kỷ Vịnh cũng thấy mơ hồ.
Đáng lý ra, gặp được một kỳ phùng địch thủ như Tống Mặc thì hắn phải nghĩ cách đánh bại người này mới đúng. Nhưng hắn lại cứ tâm niệm làm thế nào để khiến Ngụy Đình Du vốn không chịu được đả kích phải xấu mặt, còn ân oán của hắn với Tống Mặc thì lại trở thành thứ yếu – cảm thấy nếu đụng phải thì đấu một trận, không đụng vào nhau thì cứ đợi đến khi giải quyết xong Ngụy Đình Du sẽ ra tay phân thắng bại với Tống Mặc cũng chưa muộn.
Hắn đã biến thành kẻ ỷ mạnh hiếp yếu từ khi nào?
Kỷ Vịnh nằm trên giường trúc dưới gốc hòe lớn trong hậu hoa viên nhà mình, ngửa đầu nhìn cành lá xanh tốt trên đầu mà ngẩn ngơ.
Tử Thượng bước nhẹ như không đến, nhỏ giọng bẩm báo: “Công tử, Dương đại nhân Hàn lâm viện bái kiến.”
Dương đại nhân chính là Dương Vân Tiêu.
Mấy hôm trước, khi chuẩn bị gieo lời đồn về Ngụy Đình Du, Kỷ Vịnh thường đi uống rượu với đám Dương Vân Tiêu, Trần Chí Ký, quan hệ cũng gần gũi hơn.
Mà đôi khi, hắn nghe thấy cái tên Dương Vân Tiêu lại mất kiên nhẫn, khoát tay, dặn Tử Thượng: “Cứ nói ta bị ông cụ cấm túc, mấy ngày nữa sẽ đến phủ hắn gặp sau.”
Tử Thượng nhăn nhó quay lại chỗ Dương Vân Tiêu.
Tử Tức đến.
Kỷ Vịnh cau mày, cáu kỉnh: “Lại có chuyện gì?”
Tử Tức vội nói: “Tứ tiểu thư và Thái phu nhân Đậu gia đã đến kinh thành…”
“Ngươi nói cái gì?” Kỷ Vịnh ngạc nhiên, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040654/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.