Tống Mặc hít sâu một hơi rồi mới bình ổn được lửa giận đang bốc cháy bừng bừng trong lòng, bình thản nói với Ngụy Đình Du “Mặc quần áo trước rồi nói!” Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Đầu óc Ngụy Đình Du trống rỗng.
Hắn hoang mang rối loạn đứng dậy tìm quần áo, lại không biết bị mắc vào cái gì mà lăn một vòng xuống giường. Trông vô cùng chật vật.
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ của Tống Mặc, không ai có thể cười nổi.
Triệu Tử Xu lại sợ tới mức mặt tái mét, cầm tay Ngụy Đình Du, răng va lập cập, năn nỉ: “Hầu gia, chúng ta, chúng ta không có gì …”
Nếu không phải vì hắn, mình sao có thể rơi vào hoàn cảnh thế này?
Ngụy Đình Du chỉ cảm thấy tên đào kép trước mắt này trông thật đáng sợ, khiến cho hắn buồn nôn. Hắn hung hăng lườm Triệu Tử Xu một cái, không chút suy nghĩ đẩy Triệu Tử Xu ra, đờ đẫn mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.
Tống Mặc ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư giữa phòng, cử chỉ nhàn nhã uống trà.
Cố Ngọc ngồi bên dưới hắn, tuy rằng cũng bưng chén trà nhưng mắt lúc lại nhìn Tống Mặc, lúc lại nhìn Ngụy Đình Du, vẻ mặt hiếu kì.
Thấy Ngụy Đình Du đi ra, Tống Mặc chỉ vào ghế đối diện với Cố Ngọc, thản nhiên nói: “Ngồi đi!”
Ngụy Đình Du không dám nhìn Tống Mặc, cúi đầu, vừa thẹn vừa sợ ngồi xuống.
Có người rót trà dâng lên cho hắn.
Nước trà xanh biếc, hương thơm ngào ngạt, chính là Bích loa xuân thượng đẳng.
Ngụy Đình Du không khỏi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040647/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.