“…, Anh quốc công quả thật giết hết những hộ vệ bỏ chạy, còn cho người đưa thi thể tới chỗ Thế tử.” Trần KhúcThủy than thở, “Chắc là nghe phong thanh gì đó, trong vòng ba ngày, bạnbè thân thích khắp nơi đổ về phủ Anh quốc công. Thế tử ứng đối đại thể,nhìn bề ngoài không nhận ra được là cậu ấy bị thương, Anh quốc công tỏvẻ long trọng, nghiêm trang, cứ nhắc tới Tưởng phu nhân là mặt mũi buồnbã, chỉ có Tống nhị gia quỳ khóc mãi trước linh cữu Tưởng phu nhân nênmắt sưng húp. Buổi tối tan tiệc, Anh quốc công giữ Tam phò mã và ngườiLục gia lại nói chuyện, chuẩn bị mời đệ đệ ruột của Lục thái phu nhân là Lục Phục Lễ làm người trung gian, giao lại của hồi môn của Tưởng phunhân cho Thế tử và Tống nhị gia. Đến nay, phủ Anh quốc công trông có vẻhoà hợp êm thấm, nhưng thực ra Di Chí đường đã tách khỏi phủ Anh quốccông, hai bên không liên quan tới nhau nữa. Thế tử còn âm thầm pháingười sắp xếp thủ hạ đến ở điền trang Ngự ban của mình.”
“Thỏ khôn luôn có ba hang.” Đậu Chiêu rất chăm chú lắng nghe, biết Tống Mặc và Tống Nghi Xuân vẫn giả vờ là phụtừ tử hiếu trước mặt mọi người để đạt được mục đích thì vừa vui mừng lại vừa cảm khái, “Hai cha con họ sau này không phải gió Đông át gió Tâythì là gió Tây thổi bạt gió Đông. Chuyện cha con tương tàn lẫn nhau sẽcòn tiếp diễn dài dài ở phủ Anh quốc công.”
Nghe Đậu Chiêu nói vậy, ai nấy đều có vẻ mất mát, bầu không khí cũng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040625/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.