Vui lòng nhận? Đậu Chiêu đương nhiên muốn vui lòng nhận. Nếu không, nhỡ khiến Tống Mặc hiểu lầm nàng không nhận ý tốt của hắn rồi để bụng, chắc nàng không ngủ nổi mất.“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàngcười vui vẻ, đứng dậy cúi người với Tống Mặc, “Xin nhờ công tử nói tiếng cảm ơn với lệnh đường giúp!”
“Đậu tứ tiểu thư không cần khách sáo.”Tống Mặc mỉm cười, trong sảnh đường hơi tối, khuôn mặt như bạch ngọc của hắn càng lộ vẻ trơn bóng sạch sẽ.
Thảo nào có nhiều người thích nhìn hắn! Đậu Chiêu thầm cảm thán, cũng mỉm cười nhìn tùy tùng của Tống Mặc bê đồ ra ra vào vào.
Rốt cuộc hắn mang đến bao nhiêu “lễ mọn” vậy! Nhìn chồng hộp quà cao như ngọn núi nhỏ, Đậu Chiêu không khỏi thầm tấm tắc.
Nhưng nàng quyết ý không nói thêm câu nào với Tống Mặc nữa, không nói không sai, nói nhiều sai nhiều, ai mà biếtnhỡ may nói gì động chạm hắn. Nàng thấy hoàn toàn không cần thiết chọcgiận hắn, cũng không cần tốn suy nghĩ vào việc đoán phản ứng của TốngMặc. Dù gì bọn họ một người ở kinh thành, một người ở Thực Định, đợi mọi chuyện lắng dịu xong thì họ cũng không liên quan gì đến nhau nữa.
Đậu Chiêu nhàn nhã ngồi uống trà.
Tống Mặc không nén được lén liếc nhìn Đậu Chiêu. Người có thể ung dung trấn định trước mặt hắn thế này, thực sự…hiếm gặp! Hắn nhớ lại cái ngày mưa dầm gió bấc, đôi mắt long lanh củanàng, vẻ tươi cười đầy tự tin rằng đã có sẵn chủ định của nàng… Sao nàng có thể làm được như vậy?
Mình được theo học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040596/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.