Chính phòng của phủ Anh quốc công nằmgiữa phủ, là một căn nhà năm gian, phía trước là tiền viện, sảnh chính,phòng khách của phủ, đằng sau là một hoa viên nhỏ và Phật đường, từ DiChí đường nơi Tống Mặc ở đi xuyên qua một con đường trồng đầy trúc xanhlà đến.Hắn bước vào sân, bắt gặp bóng dáng dongdỏng, thanh tú đoan trang của mẫu thân. Từ ánh mắt người thấp thoángtoát ra sự kiên cường và cao ngạo. Mẫu thân đứng trên bậc thềm, sắc mặthơi nhạt, ngây người nhìn về phía cây long não nơi góc sân.
Túi hương trong tay Tống Mặc bỗng như một ngọn lửa bùng cháy, nóng bỏng.
Cây long não này là do đại cữu chuyển từPhúc Kiến tới tặng mẫu thân nhân dịp sinh nhật ba mươi tuổi, khi ấy cònthấp hơn người mà nay đã cao ngang mái nhà.
“Con đến rồi à!” Tương thị cười chào contrai, ngồi xuống ghế đá dưới giàn nho. Dây nho này mới vừa đâm chồi, ánh nắng tươi đẹp ngày xuân chiếu xuyên qua đó để lại những bóng nắng lốmđốm trên mặt nàng, mái đầu vốn đen óng lại điểm mấy sợi bạc.
Tống Mặc xót xa trong lòng, nhân lúc nhahoàn đang bưng trà rót nước, liền đi ra sau lưng mẫu thân, vừa cười vừabóp vai, thân mật nói: “Mẫu thân, mẫu thân có tóc bạc rồi này, để connhổ giúp người nhé?”
Tương thị mỉm cười, nhìn sợi bạc dài trong tay con trai, nửa cảm khái nửa hân hoan đáp: “Con sắp lấy vợ, mẫu thân cũng già rồi.”
Dù có chín chắn kín đáo đến mấy, Tống Mặc vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Mặt mũi hắn bỗng chốc đỏ bừng,thẹn thùng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040594/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.