Đậu Chiêu biết rõ Tống Mặc. Tống Mặc lúcnày tuy còn ít tuổi, vóc dáng diện mạo cũng rất trẻ và thuần phác nhưngchỉ nhìn qua là nàng nhận ra ngay.
Khi ấy, Tống Mặc đã “nổi danh” khắp kinhthành, dù nàng đã đứng vững ở phủ Tế Ninh hầu nhưng lúc Thỏa Nương ốmchết, không hiểu sao nàng nhất định không để ai biết, chỉ dẫn theo đứacon gái năm tuổi âm thầm quay về Thực Định chịu tang. Trên đường về kinh gặp mưa lớn, xe ngựa mắc kẹt vào vũng lầy, trục bánh xe bị gãy, cácnàng đành nghỉ lại nhà một hương thân trong thôn.
Lúc đó, nàng đã kiệt sức, từng bộ phậntrên người như tan ra theo cái chết của Thỏa Nương, một chút mưa giócũng không chống đỡ được. Nàng dựa vào giường sưởi cạnh cửa sổ trong căn phòng chủ nhà nhường lại, nhắm mắt dưỡng sức, vừa mở mắt đã không thấyNhân thư nhi đâu. Lòng nàng nóng như lửa đốt, chẳng còn hơi sức mắng mỏai. Nàng khoác vội áo choàng rồi chạy ra cửa đi tìm, đi một mạch đến lối rẽ hành lang ở tiền viện thì bắt gặp Tống Mặc, người cũng vì gặp mưa mà đến ngủ nhờ. Hắn đang ngồi xổm ở ngoài hiên nhà tiền viện, chăm chúlắng nghe Nhân thư nhi nói: “… Cái này gọi là cỏ đuôi chó, thúc nhìnxem, có giống đuôi chó đang vẫy qua vẫy lại không?”
Mưa tầm tã như tấm rèm nước, ngăn cách chỗ hiên nhà và lối rẽ vào hành lang thành hai thế giới.
Hắn mặc một bộ đồ bằng vải thô màu đen,buộc lại bằng sợi vải gai thô màu trắng, khắp người không có phụ kiệnnào, mộc mạc trang nhã. Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040583/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.