Trong thiên hạ làm gì có thứ gì không thay đổi.Những lời này của Đậu Chiêu Trần Khúc Thủy hiểu rất sâu sắc.
Lúc 15 tuổi, có nằm mơ ông cũng không ngờ đường công danh của mình chỉ dừng lại ở một cử nhân, lúc 33 tuổi ôngcũng chẳng thể ngờ đến làm một người phụ tá cũng chẳng làm xong, lúc 56tuổi, ông nghĩ mình sẽ tách rời khỏi mọi người, cô đơn chết ở căn phòngchật chội trong ngõ Đông Hạng kia, lại chẳng thể ngờ mình lại chuyển đến thông trang nhỏ yên tĩnh an lành, trong lúc tiết trời chuyển gió tuyếtthì ngồi trong phòng cửa sổ nạm thủy tinh, đốt lò sưởi ấm áp như mùaxuân, cùng một tiểu cô nương 12 tuổi uống trà xanh.
- Nói như vậy, dù tài sản này trên danh nghĩa là của tiểu thư nhưng tiểu thư cũng không thể dùng đến?
Uống một ngụm trà trong veo, Trần Khúc Thủy hỏi.
- Trừ phi ta lấy chồng xa.
Đậu Chiêu cười nói:
- Quản gia phải theo ta đến nhà chồng, nếu không có đổi người thì vẫn là người của chi thứ hai.
- Nhưng rất tiếc!
Trần Khúc Thủy thở dài:
- Tôi thấy tài sản trên danhnghĩa của tiểu thư đều phân bố ở hai bên Đại Giang, nếu có thể định ranhững quy định, các chưởng quầy, tiểu nhị của những cửa hàng đó sẽ trởthành tai mắt của chúng ta, đến lúc đó, chuyện trong thiên hạ sẽ chẳngthoát nổi ánh mắt của ta.
Đậu Chiêu nghe được mà lòng cả kinh, cười nói:
- Người buôn bán chưa chắc đãhiểu việc trinh sát, người trinh sát cũng khó am hiểu việc buôn bán,muốn tìm hai người để lo liệu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040544/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.