- Hai người, hai người đừng cãi cọ nữa.Giọng nói của Biệt Cương Nghị xen vào:
- Hai người đều là vì chuyện của tôi… không đáng…
Ông nói xong lại chuyển mắt nhìn Đậu Chiêu:
- Tứ tiểu thư, tôi biết chuyệnnày khiến tiểu thư rất khó xử nhưng thực sự là không có ai để phó thác…Lúc mẫu thân chúng qua đời, ta đã đồng ý với nàng là sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa…
Khóe mắt ông rưng rưng ánh lệ:
- Tôi không thể đẩy chúng vào lò lửa được…
Đậu Chiêu nghe mà không khống chế nổi sự chua xót trong lòng.
- Tôi không cầu gì khác, chỉ mong tôi đi rồi, hai đứa nó có thể sống một cách đường đường chính chính.
Biệt Cương Nghị thở như ống bễ, trong giọng nói pha lẫn với tiếng thở nặng nhọc:
- Tôi cũng biết Đậu gia không như nhà bình thường nhưng hai đứa chúng nó đều nhu thuận ngoan ngoãn, sẽkhông gây phiền phức gì cho tiểu thư…
- Tôi biết, tôi biết.
Đậu Chiêu vội đi qua, ngồi vào chỗ Trần Khúc Thủy vừa ngồi, thấp giọng nói:
- Nếu ông tin được tôi thì tôi sẽ giới thiệu hai nàng với tổ mẫu thân sinh của tôi, cũng chính là kếtnghĩa với người nhà mẹ đẻ của Thôi di thái thái của Tây Đậu, đến lúc đóđể hai chị em nàng chuyển đến điền trang của Thôi di thái thái ở, đó làsản nghiệp của Đậu gia, sẽ được Đậu gia che chở…
Trần Khúc Thủy kinh ngạc.
Vừa rồi vị Tứ tiểu thư này còn ra sức từ chối, sao chớp mắt đã lại đổi ý rồi?
Từ lúc đầu Trần Khúc Thủy nhắc đến thânthế của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040542/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.