Ánh trăng sáng ngời mà cô đơn treo trêntrời cao, ánh sáng bàng bạc rải xuống nhân gian, khắp đình viện đều làbóng cây loang lổ.
Kỷ thị ngồi gần lò sưởi ở đầu giường, bên cửa sổ, nhìn Đậu Chiêu đang ngủ, lặng lẽ thở dài:
- Đứa bé này trông thật xinh đẹp, đáng yêu!
Lúc nói chuyện, thuận tay vuốt tóc Đậu Chiêu ra sau mang tai cho nàng.
Rời khỏi phòng tam gia Đậu Thế Bảng, nàng lại đưa Đậu Chiêu đi chào hỏi đám cháu dâu trong nhà. Lúc về đã là đêmkhuya thanh vắng, rửa mặt chải đầu một hồi, Đậu Chiêu vừa nằm xuốnggiường đã ngủ thiếp đi.
Vương ma ma ngồi bên giường quạt cho Đậu Chiêu, nghe lời này xong không khỏi nhìn về phía Đậu Chiêu.
Phòng không thắp đèn, dưới ánh trăng, làn da Đậu Chiêu trắng ngần, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng hơi cong lên nhưđang mỉm cười, có lẽ là gặp giấc mộng đẹp khiến cho người ta nhìn đãthấy mềm lòng.
- Đúng vậy! Sao thất phu nhân có thể bỏ lại tứ tiểu thư, cứ thế mà đi được!
Vương ma ma kìm lòng không đậu nói.
Kỷ thị không đáp. Vương ma ma lại nói tiếp:
- Nói đến nói đi, đều là Vươngdi nương không tốt. Rõ ràng là cố nhân mà còn dây dưa vào thất gia, thếnày bảo thất phu nhân phải giấu mặt đi đâu? Không trách thất phu nhânmuốn tự tử.
- Cũng không phải vì thể diện mà nàng tự tử đâu.
Kỷ thị nghe vậy, buồn bã đáp:
- Là vì nàng quá coi trọng thấtthúc. Cho dù không phải là Vương di nương, đổi lại là nữ tử khác, cho dù là kỹ nữ đê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040505/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.