Trong Hạc Thọ đường đang tranh luận không ngừng.
Lúc Đậu Chiêu đi qua, nghe thấy tam báphụ nói: “… Chuyện này là do thất đệ nạp thiếp mà ra, kiểu gì cũng cóthể coi đó là “ghen tuông”. Cứ như vậy Triệu gia cũng khó mà nói đượcgì, xem như là thể diện hai nhà vẫn được giữ nguyên”.
Nhất thời, nàng giận đến run người.
Người chết rồi thì thôi!
Cho dù là vậy, các người cũng không thểvì trốn tránh trách nhiệm mà làm cho mẫu thân qua đời rồi còn phải gánhtiếng ác như vậy!
Chẳng lẽ các người không biết “ghen tuông” với một nữ nhân có ý nghĩa gì sao?
Mẫu thân là người kiêu ngạo như vậy, nếubiết sau khi mình qua đời lại là cảnh tượng thế này, không biết còn cóthể dứt khoát kiên quyết tự tử như vậy?
Khó trách, kiếp trước đám ma ma lén nhắc tới mẫu thân đều tỏ vẻ khinh thường!
Có thể thấy được, con người, bất kể là gặp phải chuyện gì cũng phải nghĩ cách sống sót.
Chỉ có sống sót mới có thể có hi vọng, có tương lai.
Đậu Chiêu vén rèm đi vào.
Đáng tiếc căn phòng rộng lớn, đám ngườilớn tâm tình ai nấy đều rất nặng nề, ngoài cửa lại có người canh, khôngai ngờ lại có người lặng lẽ đi vào.
Đậu Chiêu bé xíu đi vào, như một chiếc lá cây bay xuống bờ sông, chẳng thể tạo nổi chút gợn sóng.
Nàng bóp bóp tay, đang định nói thì phụ thân ngồi một mình một góc lại đứng phắt dậy.
- Không được! Không được!
Thần sắc hắn kích động, lớn tiếng la hét:
- Cốc Thu không phải là người như thế, các người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040489/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.