Người nhà Vương Ánh Tuyết đến, người nhà họ Đậu vừa khéo cùng người nhà họ Vương bàn chuyện lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa.
Cảm thấy đã chẳng còn chuyện gì liên quan đến mình, Đậu Chiêu ngồi xổm sau hoa viên, có thể nhìn thấy hết đìnhTích Ngọc của Tây Đậu, nói với Thỏa Nương:
- … Ta muốn về, lời đã dặn ngươi ngươi nhớ kỹ chưa?
Thỏa Nương mơ hồ nói:
- Tứ tiểu thư muốn đi đâu?
- Ngươi không cần lo. Tâm nguyện đã xong, tuy chỉ là mộng ảo nhưng cũng an ủi cuộc đời. Ta còn có tráchnhiệm của ta, có thể đi một chuyến này đã là rất may mắn rồi. Ngươi phải nhớ kỹ, không được rời khỏi mẫu thân ta, trăm ngàn lần đừng để nàng làm chuyện ngốc nghếch. Còn sống luôn tốt hơn chết!
Đậu Chiêu buồn bã nói.
Thỏa Nương gật đầu trịnh trọng một cách ngạc nhiên:
- Tứ tiểu thư yên tâm, ta nhớ kỹ. Sẽ luôn nhìn theo thất phu nhân, không để thất phu nhân ở một mình.
Đậu Chiêu gật gật đầu, vươn tay định vuốt tóc Thỏa Nương, lúc này mới phát hiện hai người đang ngồi sóng vai,Thỏa Nương cũng cao hơn mình một bả vai.
Nàng cười ngượng ngùng, quay về phòng ngủ.
Kim ô lặn, ngọc thố lên*, vật đổi saodời, Đậu Chiêu mở to mắt, trước mắt vẫn là những món đồ gỗ sơn đen cùnggương mặt tươi cười ân cần của Hương Thảo. (Kim ô là mặt trời, ngọc thốchỉ mặt trăng)
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Trán nàng tứa ra mồ hôi to như hạt đỗ, nàng vội trùm chăn kín đầu:
- Ta muốn đi ngủ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040484/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.