Đậu Chiêu có lòng nhắc nhở mẫu thân vàicâu, nghĩ mà xem, bên kia sương phòng còn có một phòng nha hoàn chưa xửlý xong, mẫu thân cũng đủ đau đầu rồi.
Nàng ngồi dậy, cao giọng gọi:
- Phụ thân!
Nếu mẫu thân đủ thông minh thì nên nhanh trí bế nàng đi tìm phụ thân.
Nếu tổ phụ trách cứ thì chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng, chẳng lẽ tổ phụ còn định so đo với một đứa bé chưa hiểu chuyện?
Nhưng hiển nhiên nàng đã đánh giá cao trí tuệ của mẫu thân, cũng đánh giá cao sức ảnh hưởng của mình.
Thấy nàng làm ồn, mẫu thân không vui, nhíu mày:
- Muộn thế này rồi sao con bé còn không ngủ?
Sau đó dặn dò Du ma ma:
- Bế tiểu thư xuống đi! Nó làm ta đau đầu quá.
Du ma ma cười áy náy với mẫu thân, nhanh chân nhanh tay mặc quần áo cho nàng:
- Tứ tiểu thư, ngoan nào, Du ma ma bế tiểu thư đi tìm nhũ mẫu! Tiểu thư đừng khóc…
Đậu Chiêu rất muốn học theo mấy người đàn bà thôn quê ở điền trang, lườm mẫu thân một cái khinh bỉ.
Sao mẫu thân có thể ngây thơ như vậy?
Nếu nàng giống mẫu thân thì e là sớm đã bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn.
Đậu Chiêu ôm màn, khóc đòi “phụ thân” nhưng vẫn bị Du ma ma bế ra phòng ấm phía sau.
Không còn mẫu thân, Đậu Chiêu cũng ngừng khóc, ủ rũ để Du ma ma đặt mình trên giường.
Du ma ma yên lặng sửa lại tóc cho nàng, hoảng hốt nhìn Đậu Chiêu, thấp giọng nói:
- Có phải tiểu thư cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.