Tần Bạch sờ sờ hai má, nghiêng đầu, dùng môi bóng nhẫy hôn lên mặt Nhiếp Cửu một cái.
Nhiếp Cửu có chút buồn bực.
Tần Bạch cắn xong cánh gà, thấy Nhiếp Cửu không ăn gì, liền cầm một con tôm đưa tới trước miệng hắn, “Cùng nhau ăn!”
Nhiếp Cửu cắn tôm, đột nhiên hai mắt chợt lóe, trên màn hình, một gã đàn ông đi ra từ thang máy, đồng hồ chỉ 9h50’.
Camera quay không rõ, nhưng có thể nhìn thấy gã đàn ông kia. Mũ lưỡi trai màu đen, áo gió màu đen, mặt che lại bằng một chiếc khẩu trang màu trắng.
Gã đàn ông đột nhiên ngẩng đầu liếc camera một cái, sau đó cúi đầu đi thẳng đến nhà nạn nhân.
Tần Bạch chậc lưỡi: “Sợ người khác không biết hắn đến làm chuyện xấu sao?”
Nhiếp Cửu ấn nút, chuyển đến đoạn hình ảnh khác.
Gã đàn ông nhấn chuông cửa, cửa nhanh chóng mở ra, nạn nhân đứng thấp thoáng bên trong, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng hai người không nói với nhau quá nhiều, gã đàn ông liền vào nhà.
Ít nhất xác định, 9h50’ ba ngày trước, nạn nhân còn sống.
Tần Bạch nhíu mày: “Gã đàn ông này thật quen.”
Nhiếp Cửu nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nhịn không được nói: “Mắt của cậu không tốt lắm.”
Tần Bạch trừng hắn: “Ánh mắt tôi nhìn anh cũng không tốt sao?”
Nhiếp Cửu sờ sờ mũi, ôm chặt cậu: “Mắt không tốt, nhưng ánh mắt là nhất.” Nói xong, hôn lên tóc Tần Bạch.
Trên màn hình không có gì xuất hiện, dù chỉ là người ra ngoài đổ rác.
Lúc thời gian chỉ 10h30’, cửa lại mở ra, gã đàn ông rời khỏi nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/26351/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.