Tần Bạch thử căng mắt nhìn, phát hiện phía trước trắng xoá một mảnh, nhưng không phải hoàn toàn không thấy, rất nhiều vật mờ mờ, chỉ không rõ mà thôi.
Ít nhất Tần Bạch xác định, võng mạc của cậu vẫn còn.
Hôm nay không phải ăn cơm rang hải sản, nhưng không chứng tỏ Tần Bạch thích ăn cơm rang thịt gà.
Trầm Việt Nhiên dùng dao cắt thịt bò, “Em nhìn không rõ, ăn cơm rang tiện hơn.”
Tần Bạch cho một thìa vào miệng, nhấm nuốt, thản nhiên nói: “Anh thử nghĩ một chút, nếu người mù là Tiểu Niệm.”
Trầm Việt Nhiên sửng sốt, nếu mù là Tần Niệm, mày hắn bất giác nhíu lại.
Trầm Việt Nhiên nghĩ, ít nhất sẽ không để Tần Niệm ăn cơm rang mỗi ngày, có lẽ hắn sẽ tự đút cho cậu ăn.
Nhưng ngẩng đầu nhìn Tần Bạch lại thờ ơ, trêu tức: “Anh sẽ đuổi cậu ta ra ngoài, một người mù với anh mà nói, không dùng được.”
Tần Bạch thản nhiên: “Tôi thực chờ mong một khắc anh đuổi tôi ra.”
Trầm Việt Nhiên buông dao nĩa, dùng khăn lau miệng, cười nói: “Em có tác dụng rất lớn.”
Tần Bạch không đáp.
Trầm Việt Nhiên tiếp tục: “Kết quả thực nghiệm em chỉ để lại một phần, anh thực hoan nghênh nếu em bổ sung đầy đủ.”
Tần Bạch cầm thìa, nở nụ cười: “Chỉ sợ bất lực.”
“Có ý gì?”
“Đúng vậy, thực nghiệm kia đã thành công, nhưng ngoài tôi, không người thứ hai có thể sử dụng năng lực này.”
Trầm Việt Nhiên im lặng.
“Đây là thiên phú, anh học không được.” Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/2237341/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.