Lúc ý thức được, nước mắt đã chảy xuống, hai tay Tần Bạch trụ lan can bắt đầu run rẩy, môi giật giật, nhưng không thể phát ra tiếng.
Vị máu tay nơi cổ họng khiến thân thể mất hết sức lực.
Chuông điện thoại vang lên.
Tần Bạch ấn nút nghe.
Thanh âm trầm thấp từ bên kia truyền tới, từ tính lại thập phần tà khí, “Ha ha, không ngờ lại xảy ra tình huống kích thích như vậy.”
Tần Bạch nghẹn ngào, chậm rãi phun ra, “Anh cứ chờ cho tôi.”
“…… Anh luôn luôn chờ em.”
Tần Bạch tắt điện thoại, chỉ còn lại tiếng tút tút vang vọng.
Tần Niệm sau phút hoảng sợ lập tức thanh tỉnh, vỗ cánh tay Tần Bạch, “Không sao, anh, tổ trưởng không có việc gì, không có việc gì.”
Tần Bạch gật đầu, đôi mắt đỏ bừng.
Tần Niệm bỗng nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn Tần Bạch, thấp giọng an ủi: “Không sao, anh đừng lo lắng.”
Tần Bạch chỉ gật đầu như trước, trong đôi mắt hiện lên sắc thái mờ mịt.
Tần Niệm ôm cậu, vỗ vỗ lưng, “Không sao không sao, anh hai, không sao.”
Điện thoại lại vang lên.
Tần Bạch nhìn thoáng qua, lập tức tiếp máy. Người bên kia chưa kịp mở miệng, Tần Bạch đã rống lên, “Anh bệnh thần kinh hả? Muốn tôi đưa anh đi bệnh viện khám không?”
Đầu kia sửng sốt hai giây, mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao.”
Tần Bạch thở phì phò, chậm rãi bình ổn cảm xúc, nghẹn ngào nói, “Tổ trưởng, tôi nhớ anh.”
“Tiểu Bạch.” Thanh âm từ hai nơi truyền tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/2237324/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.