Biệt thự Lâm gia.
“Trang sức của ta đâu rồi, khẳng định là tên tiểu tử này trộm, đánh nó cho ta, xem nó có chịu khai ra không.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
“Không, không phải con trộm!”
“Lại còn chối nữa, tên tiện nhân này thật đúng là ngang ngạnh mà, đánh, tiếp tục đánh, xem hắn có dám chối nữa không.”
Cả người phảng phất như bị hỏa thiêu, hai mắt dần biến thành màu đen, sau đó chỉ còn nghe được tiếng thịt toác ra và tiếng gãy xương rắc rắc.
“Đại tiểu thư, nó ngất rồi ạ.”
“Hừ, ném nó vào trong nước, xem nó còn giả chết đến bao giờ!”
“Đừng!”
Bạch Vĩnh đột nhiên mở mắt ra bật mạnh dậy, nguyên nhân vì kinh hãi quá độ mà không ngừng thở dốc, thì ra chỉ là mộng…
“Ngươi tỉnh rồi?” Một vị nam nhân đeo kính đen đứng bên giường, bốn phía đều là đồ đạc trang trí theo phong cách Châu Âu, bày biện vô cùng xa hoa làm cho Bạch Vĩnh tưởng mình vẫn còn trong giấc mộng, mà hắn thì đang nằm trên một cái giường xa hoa lộng lẫy:
“Ơ… xin hỏi ngươi là…” Bạch Vĩnh hồi tưởng lại chuyện ở sở cảnh sát, vẻ mặt xấu hổ hỏi.
“Lý thư ký, nếu hắn tỉnh rồi, ngươi lập tức ra ngoài cho ta.” Ánh vào mi mắt là một mái tóc màu vàng chói lóa.
“Vâng, chủ tịch.”
Nam nhân đeo kính cúi đầu một cái rồi đi ra khỏi phòng.
“Đoạn… Đoạn Dịch.” Bạch Vĩnh giật mình nhìn nam tử trước mắt.
“Lâu rồi không gặp, lão già, à phải gọi là kẻ trộm tiền chứ nhỉ?” Mang theo một tia cười nhạo, Đoạn Dịch cư cao lâm hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/31567/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.