Bạch Vĩnh ngỡ mình đang trôi nổi giữa giấc mộng triền miên bất tận. Hắn mơ thấy hình ảnh bản thân khi còn bé đang chơi đùa vui vẻ trong hoa viên. Tuy diện tích không quá rộng lớn song vô cùng tươi đẹp dưới bầu trời xanh êm dịu. Ánh nắng vàng ấm áp rọi sáng vạn vật, xua tan sương giá mây mù. Trăm loài hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương trên thảm cỏ mùa xuân mơn mởn. Ngắm đàn chim chao liệng giữa không trung khiến trái tim hắn thanh thản yên bình.
Cảnh mộng chợt thay đổi, đảo mắt đã qua một năm. Hình bóng nhỏ nhắn lại xuất hiện trước tầm nhìn, vẫn đáng yêu với đôi con ngươi trong veo và gò má phúng phính ửng hồng. Một nam nhân dịu dàng nắm lấy bàn tay non nớt của hắn, người đó chính là con rể của Lâm gia. Bạch Vĩnh len lén theo dõi bọn họ đi về phía biệt thự…. Sắc mặt người kia không chút thay đổi nhìn mình, còn mình thì xấu hổ cười cười với hắn. Hỡi ôi, cuộc sống bình thản vui sướng này đã bị đánh vỡ ngay trong khoảnh khắc đó…
Chầm chậm nâng làn mi, hắn lại thấy cái trần nhà quen thuộc. Chua xót cười khổ…
Thì ra mình muốn chết cũng chẳng được.
“Đại thúc… ngươi hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày liền rồi đó…” Một bàn tay ấm áp ôn nhu xoa trán Bạch Vĩnh kiểm tra nhiệt độ: “Tạm ổn rồi, đã hạ sốt…” Đôi mắt màu bạc rạng ngời tia mừng rỡ.
Bạch Vĩnh im lặng nhìn Duyệt, đáy mắt đã mất đi niềm ngạc nhiên ngỡ ngàng, phảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/1936961/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.