“Ngươi còn dám trở về…” Đôi giầy da gõ nhịp trên sàn nhà: “Đại thúc tính đánh cuộc được ăn cả ngã về không sao…?”
Nam nhân bị trói lơ lửng giữa không trung, thân thể trắng nõn chằng chịt vết roi xanh tím. Da thịt xây xát nhiều chỗ cùng chân tách mở ra đến hết cỡ. Từ chỗ đó còn chảy đầy máu, rơi xuống sàn nhà bóng loáng tạo thành từng đóa hoa rực rỡ.
“Ư…” Ý thức nam nhân bắt đầu mơ hồ.
Dường như bản thân đã chạy thật lâu. Khi chạy tới con phố âm u không một bóng người, hắn nơm nớp lo sợ lò dò. Đột nhiên vài người túm lấy hắn. Lúc tỉnh lại, hắn đã bị trói như thế này.
“Đại thúc, ngay cả chút khổ cũng không chịu được mà đòi trốn sao…”
“Á!!!” Nhiễm Húc ngang nhiên hất cả thùng nước muối lên thân thể tàn tạ của Bạch Vĩnh. Thoáng chốc, hắn chỉ cảm thấy cơn đau thấu tâm can như ngàn vạn mũi kim đâm thủng da thịt.
“Đừng vội ngất.” Nâng cằm nam nhân, Nhiễm Húc cay nghiệt nói: “Ngất đi chơi sẽ mất vui….” Vừa nói, Nhiễm Húc vừa chán ghét xoa xoa hai tay. Cẩn thận đeo găng vào, hắn bình thản quất mạnh cây roi dài…
Cây roi của Nhiễm Húc khác hẳn với roi điều giáo, mỗi phát đủ khiến da tróc thịt bong… huyết bắn tung tóe trông cực kỳ thê thảm… Theo nhịp quất xuống, nam nhân cố cắn môi kìm nén âm thanh.
“Thật đáng tiếc cho Duyệt, chỉ vì lão già ngu xuẩn này…” Nhiễm Húc vừa đánh vừa lầm bầm: “Đại thúc, ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/1936951/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.