Vàng, bạc, đen, xanh sẫm…. trước mắt là một mảnh mơ hồ mịt mùng. Bốn dải màu đan xen chồng chéo, hòa quyện lẫn nhau. Hắn gắng gượng vươn tay muốn chạm nhẹ vào tầng ánh sáng ấy nhưng thoáng chốc, tất cả bỗng hóa thành bọt nước rồi vỡ tan…
Mùa đông, càng gần dịp tết càng thêm lạnh, băng trắng như tấm chăn đơn trùm phủ khắp thành phố. Mặc dù bà chúa tuyết phả từng hơi giá rét song bầu không khí ấm cúng vẫn vương giăng nơi nơi. Lễ Noel… sắp tới rồi…
Hai tay bị trói ngược tàn nhẫn lên thành giường. Làn da non mịn đã sớm rách toạc, loang lổ vệt máu khô. Ngày ngày lặp lại tình cảnh thê thảm, vĩnh viễn bị chà đạp không có chừng mực, phảng phất như bọn hắn mãi mãi sẽ không bao giờ phát tiết xong. Giãy giụa, phản kháng chỉ tổ tăng thêm dục vọng. Trật khớp, quán tràng, đèn cầy, roi da… vết thương mới đè lên vết thương cũ, sẹo mờ thay áo. Sốt cao đùng đùng chưa ngơi phút nào cũng chẳng hề thuyên giảm… Tiếng nói khản đặc mà nước mắt sớm đã cạn khô… Vì vậy hắn quên đi ý định giãy giụa, trở nên nhu thuận nghe lời song vẫn phải chịu cực hình như trước.
Bên ngoài… hoa tuyết phiêu phiêu từng chùm…. Bạch Vĩnh co rúm trên cái giường ẩm ướt mốc meo, thẫn thờ suy yếu nhìn vách tường. Căn phòng kín mít tối om như tù giam… Dạ dày bắt đầu đau đớn nhưng toàn bộ thân thể này, liệu còn sót chỗ nào lành lặn…
“Rầm.” Tiếng phá cửa quen thuộc lại vang vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/1936945/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.