Và thế là phòng giam của Bạch Vĩnh đã được chuyển đến cô nhi viện.
“Thúc thúc! Kể chuyện cổ tích cho cháu nghe với.”
“Ừ.”
“Thúc thúc, cháu muốn đi vệ sinh.”
“Thúc đưa cháu đi ngay đây.”
“Thúc Thúc, A Lượng cướp đồ chơi của cháu!”
“A Lượng ngoan! Mau trả lại cho Tiểu Trúc nào.”
“Thúc thúc, nhanh lên! Cháu muốn đi vệ sinh!”
“Hả? Đây đây! Thúc thúc dẫn cháu đi liền!”
Kể từ đêm giáng sinh ấy, Nhiễm Húc vẫn chưa một lần xuất hiện. Hôm nào cũng vậy, Bạch Vĩnh đều luống cuống tay chân xoay vần với lũ trẻ. Mỗi khi một đứa khóc nháo thì y như hiệu ứng dây chuyền, nguyên đám gào thét ầm ĩ theo. Tiếng nức nở léo nhéo còn khủng khiếp hơn cả đại dương đang gầm rú trong những ngày mưa bão. Dù vậy nhưng Bạch Vĩnh chưa từng cảm thấy phiền toái hay chán nản mà vẫn kiên nhẫn vỗ về. Dần dà, cùng tình yêu chân thật, Bạch Vĩnh trở thành người thân thứ hai của những đứa trẻ này.
“Đại thúc~” Cánh cửa bất ngờ bật mở, luồng không khí khô hanh xen lẫn buốt giá phả vào Bạch Vĩnh. Nhiễm Húc mặc bộ âu phục chỉnh tề, trên cổ quàng chiếc khăn len đen dày ấm áp, đang thong thả bước lại gần Bạch Vĩnh: “Công việc không tệ nhỉ?”
“…” Bạch Vĩnh sững sờ tại chỗ. Thẳng thắn mà nói, nam tử kia chính là người mà hắn không muốn gặp mặt nhất… Bàn tay vô thức siết chặt khiến đứa bé ré lên khóc vì đau.
“Ai nha!” Nhiễm Húc cởi áo ra, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/1936937/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.