Một nam nhân có khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết mang theo một mùi thơm lãnh đạm đang ngồi trên ghế cầm chén sững sờ.
“Vĩnh Vĩnh, làm gì ở đây thế?” Mặc bộ âu phục, Liễu Linh Lăng cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Vĩnh một cái.
“Không có gì…” Từ hôm đi chơi công viên đến nay, tâm trạng Bạch Vĩnh đã sa sút một cách khó hiểu, hai tròng mắt cũng dần dần không nhìn thấy nữa, rõ ràng không phải do tác động bên ngoài, nhưng lý do vì sao đây… không biết… thật sự không hiểu nổi…
“Ô…” Mỗi lần cố suy nghĩ là một lần đầu đau như búa bổ, Bạch Vĩnh cau mày khó chịu rên lên.
“Đừng nghĩ nữa…” Liễu Lăng Linh từ đằng sau ôm lấy Bạch Vĩnh: “Đừng nghĩ, có thúc ở đây, cháu không sao đâu…”
Như vừa được tiêm một liều thuốc an thần, Bạch Vĩnh dần thả lỏng, an tĩnh mà nằm trong lòng Liễu Lăng Linh: “Dạ… không nghĩ nữa…”
Đúng vậy, thế này là đủ rồi… thật sự là đủ rồi…
Thời gian chậm rãi trôi qua, không lưu lại một chút dấu vết nào, Bạch Vĩnh vẫn lẳng lặng nằm trong lòng Liễu Lăng Linh, mặt trời dần ngả về phía tây, khung cảnh lúc này trông thấy yên ả và thanh bình.
Năm 20xx
“Bạch Vĩnh?”
Liễu Linh Lăng cầm tấm ảnh chụp một nam nhân thanh tú trên tay.
“Ừ, đúng vậy. Giao dịch lần này cẩn thận một chút….” Con ngươi xanh sẫm nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, trông có vẻ hơi hoảng hốt.
“Ồ? Nhiễm Húc, ngươi lại muốn làm gì đây?” Liễu Linh Lăng cao ngạo châm chọc nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/1936926/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.