Đôi môi ấm nóng chạm nhẹ vào rồi rời đi, tựa như bươm bướm bay ngang qua bụi hoa chợt dừng chân đôi chút, lưu lại một cơn ngứa ngáy rồi vỗ cánh bay đi.
Tiết Thứ nuốt nước bọt, vô thức liếm đôi môi khô nứt. Hắn lật bàn tay mình lại, nắm lấy tay Ân Thừa Ngọc, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Ân Thừa Ngọc không cản hắn, trái lại còn lơ đãng dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay hắn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào y, làm cho hình bóng y trở nên mờ ảo, giống như được bọc trong một vầng sáng dịu dàng, làn da dưới ánh sáng như gốm sứ không tỳ vết, đôi môi hồng hào hơi vểnh lên, con ngươi long lanh ngập nước, trông như đang mời gọi.
Tiết Thứ nhìn y, thở gấp, đoạn cúi xuống hôn lên môi y.
Trong lúc hai đôi môi quấn quýt, Tiết Thứ nói ra câu trả lời ngắt quãng:
- Ta... nghe điện hạ hết...
Ân Thừa Ngọc ngẩng đầu lên phối hợp với hắn.
Ánh mặt trời ban trưa sáng rực, gió nóng thổi nhè nhẹ. Cửa sổ thư phòng mở toang, thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra đi ngang qua, tiếng bước chân soàn soạt khiến lòng người hốt hoảng.
Ân Thừa Ngọc dựa lưng vào từng, hai bàn tay đè mạnh xuống bả vai Tiết Thứ, tựa từ chối lại như mời gọi.
Giọng y nghèn nghẹn, nói:
- Đủ rồi...
- Ta vui lắm.
Tiết Thứ hơi lui ra, không còn hôn mãnh liệt như vừa rồi nữa. Hai chóp mũi đan vào nhau, hai đôi môi quấn quýt khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-tue/3648031/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.