Tảo triều hôm sau, Ân Thừa Ngọc nhắc đến chuyện đích thân đến Sơn Đông dẹp loạn.
Ngoại trừ những người có lòng riêng, đa số triều thần đều kịch liệt phản đối. Theo bọn họ, việc dẹp loạn giao cho ai cũng được, song không được thái tử gặp nguy hiểm.
Chẳng qua là, dăm ba câu của đám triều thần cũng chẳng thể nào thay đổi được chuyện Ân Thừa Ngọc đã quyết.
Nhóm triều thần quỳ rạp xuống đất khuyên can. Ân Thừa Ngọc nhìn một lượt, trầm giọng hỏi hai câu:
- Nếu Cô không đi, ai có khả năng lấy lại thể diện cho hoàng thất? Ai có thể đảm bảo dẹp loạn được Sơn Đông?
Giọng nói lạnh nhạt như tảng băng va vào tường, vỡ tung ra, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi.
Toàn triều văn võ nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Phản loạn ở Sơn Đông có được dẹp hoặc không thì cũng không thể xem thường việc lấy lại thể diện cho hoàng thất.
Không có người nào thích hợp hơn thái tử.
Ân Thừa Ngọc nhìn đám triều thần, không đợi bọn họ lên tiếng, y nói tiếp:
- Nếu không có người nào, vậy thì Cô sẽ đích thân đi. Bộ Hộ chuẩn bị quân lương sẵn sàng, hai hôm sau sẽ khởi hành.
Y ra tay dứt khoát, không chừa một đường lui nào.
Ngày kế, bộ Hộ phải người chuẩn bị quân lương.
Sáng sớm ba hôm sau, Ân Thừa Ngọc dẫn năm nghìn tướng sĩ tứ vệ doanh xuất phát đi Sơn Đông.
Vì tình hình ở Sơn Đông rất nguy cấp, đoàn quân đi rất nhanh.
Cho đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-tue/3538963/chuong-51.html