Lão đạo sĩ nhìn ra được Tiết Thứ không phải người lương thiện thì cuối cùng cũng chịu yên lặng, không khóc lóc om sòm nữa.
Mặc dù lão không tiếp tục kêu gào song vẫn giả ngu: "Các vị hảo hán, tôi chỉ là một đạo sĩ nghèo túng, nào dám làm chuyện xấu, nhiều nhất cũng chỉ giả thần giả quỷ dưới chân núi hù dọa người khác kiếm chút bạc sống qua ngày thôi. Nếu các vị có bằng hữu hoặc thân nhân lỡ mua bùa chú ở chỗ tôi, mua nhiều hay ít tôi đều trả hết về."
Ân Thừa Ngọc lười nghe lão ta ba hoa, rút tờ dẫn chỉ diêm dẫn lấy được trên người Vong Trần đạo nhân từ trong tay áo ra, quơ quơ trước mặt lão: "Có biết cái này không?"
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn tờ diêm dẫn, tức khắc ngậm miệng y như con vịt bị bóp cổ.
Một lúc lâu sau mới run môi: "Cái này là cái gì, tôi không biết."
Tuy mạnh miệng như thế nhưng vẻ mặt lão đã chuyển sang trạng thái hoảng sợ.
"Vong Trần đạo nhân là đồ đệ của ngươi đúng không? Hắn chết rồi, bị người khác diệt khẩu, thi thể đang ở trên bãi tha ma đó."
Chỉ thấy lão chột dạ sợ hãi, Ân Thừa Ngọc chắc chắc lão biết rõ việc Vong Trần đạo nhân tham dự vào. Y ném tờ dẫn chỉ kia cho Tiết Thứ rồi xoay người đi đến cạnh xe ngựa: "Người giao cho ngươi."
Tiết Thứ chắp tay tuân mệnh, nhìn theo xe ngựa rời đi, sau đó kéo lão đạo sĩ vào trong đạo quán.
Hành quán nhiều người nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-tue/3538927/chuong-16.html