Tiết Thứ vừa mới đi đến cửa chợt nghe một thanh âm phía sau lưng: "Từ từ, quay lại đây."
Hắn lập tức thấy máu trong thân thể mình sôi lên. Khi hắn quay đầu lại, trong con ngươi thâm trầm cũng chỉ còn hình bóng của người kia, không nhìn thấy cái gì khác nữa.
"Điện hạ..."
Bởi vì máu nóng tuôn trào, giọng nói của hắn hơi khàn khàn lại thêm ngờ vực không tin nên bị hạ xuống cực thấp. Toàn thân hắn hệt như một con thú đang chuẩn bị nhào đến con mồi, ánh mắt sắc bén, thân thể căng chặt thể hiện vẻ nguy hiểm khó lường.
Nếu Ân Thừa Ngọc tỉnh táo khẳng định sẽ nhìn ra hắn đang động tình, nảy sinh dục vọng.
Nhưng mà lúc này Ân Thừa Ngọc đã say.
Y ngồi trên giường, dựa người vào thành giường. Vì ban nãy náo loạn một trận nên áo ngoài bung lỏng ra, áo trong màu đỏ cũng nhăn nhó, cổ áo hơi mở ra để lộ da thịt trắng nõn như ngọc. Trong lúc y nói mớ hầu kết khẽ chuyển động như mai đỏ trong tuyết mạnh mẽ đốt đến đáy mắt Tiết Thứ.
Hắn từng bước đi đến trước mặt Ân Thừa Ngọc, cụp mắt nhìn y.
Mặc dù eo lưng vẫn thẳng tắp, tư thái vẫn cung kính như trước nhưng bên trong con ngươi đen láy, mưa gió đã trút xuống từng cơn.
Hắn lại gọi một tiếng chứa đầy thấp thỏm xen lẫn một chút chờ mong mà hắn cũng không hề hay biết: "Điện hạ..."
Người đang dựa vào đầu giường hừ khẽ, giơ tay lau mũi, ngẩng mặt lên: "Cô đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-tue/3538923/chuong-12.html