“Ô…” Thấy cha mình bị phụ thân ném sang một bên, miệng lập tức mếu máo, nhìn rồi lại muốn khóc, nghẹn ngào kéo kéo, khi Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy cha nó ngã xuống nền đất liền ra sức dùng khuỷu tay chống thân thể lên, từng chút từng chút bò về phía phụ thân nó, cào rách cả lòng bàn tay, in lại một giấu tay đỏ thắm lên đoá bạch liên nở rộ trên mặt đất, y tụ nát vụn lộ ra sự lẻ loi và thê lương.
“Ô ô… cha, cha…” Tiểu Đoàn Tử lau nước mắt, vừa khom người liền nằm bò trên mặt đất, hai tay hai chân chống trên đất bò về phía Lâm Cửu, nước mắt nước mũi dàn dụa khắp cả khuôn mặt tròn tròn.
“An Chi, đừng qua đây! Nghe lời cha, đừng qua đây!” Lớn tiếng hô lên, Lâm Cửu dùng nốt phần khí lực cuối cùng vươn hai tay về phía trước ôm chặt lấy chân phải của Diệt Thiên, mái tóc đã sớm tán loạn, y phục sớm đã nhiễm đầy vết máu và bụi bặm, Lâm Cửu không muốn cứ như thế mà buông tha, không muốn cứ thế mà kết thúc tất cả.
Lâm Cửu không tin, không tin Diệt Thiên thực sự không nhớ rõ bất cứ cái gì…
Nam nhân ôm chặt lấy chân Diệt Thiên không buông, lời nghẹn ngào mắc trong cổ họng như gai nhọn đâm sâu: “Diệt Thiên, có còn nhớ… những lời ngươi từng nói với ta không? Chỉ cần chờ ngươi kết thúc tất cả, giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, mang theo hài tử An Chi của chúng ta, lưu lạc thiên nhai, tiêu dao thiên địa, đại giang nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848299/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.