Chương trước
Chương sau
Thế nào là thoả mãn?
Ôm người mình yêu, cùng người mình yêu ngủ thẳng đến tận bình minh, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy vẫn là nam nhân mình yêu nhất này.
Chí ít đối với Lâm Cửu mà nói thì đây chính là thoả mãn.
Nửa đêm đột nhiên thấy lạnh giật mình tỉnh giấc, Lâm Cửu theo thói quen muốn xê dịch sang bên cạnh tìm nguồn ấm ấp dựa vào, chỉ là khi y tựa vào bên cạnh, nhưng lại không chạm vào sự ôn nhu cảm giác an toàn ấm áp tràn ngập như trong tưởng tượng, Lâm Cửu vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ đưa tay mông mông lung lung dò xét xung quanh, kết quả chỉ thấy một mảnh trống không.
“Diệt Thiên?” Mở mắt, Lâm Cửu từ trên giường ngồi dậy, bên cạnh y không một bóng người, nam nhân không lâu trước đó mới cùng y ân ái triền miên lúc này không biết đã đi nơi nào, bên giường trống không.
Lâm Cửu đưa tay chạm vào nơi Diệt Thiên đã từng nằm, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm, khí tức của Diệt Thiên lưu lại trên giường, ma đầu kia tựa hồ mới rời đi chưa lâu.
Đã trế thế này, Diệt Thiên còn đi đâu chứ?
Ôm lấy thân thể uể oải từ trên giường bước xuống, Lâm Cửu tuỳ tiện cầm lấy một kiện y phục khoác lên người đẩy cửa thư phòng bước ra ngoài, bên ngoài chỉ có đại viện đơn độc, thường ngày trong đại viện cũng có người qua lại, trong viện đủ loại tre trúc, trên mặt hồ trôi nổi những đoá bạch liên hoa, dưới ánh trăng lộ ra vẻ mông lung huyền bí.
Ánh trăng thanh lãnh len lỏi qua kẽ lá vương vãi trên mặt đất, ánh lên những giọt sương đêm đọng trên nhánh cỏ, thi thoảng trong rừng cây lại vang lên vài tiếng côn trùng kêu ran rả rích, an tĩnh đến khủng khiếp.
“Diệt Thiên, ngươi ở đâu?” Tuy ban ngày oi bức, nhưng ban đêm thì lại hơi lạnh, một cơn gió thổi qua, Lâm Cửu nhịn không được run rẩy.
Diệt Thiên hẳn là ở gần đây, Lâm Cửu có thể cảm thụ được khí tức của tên đại ma đầu kia, chỉ là nếu như đại ma đầu ở ngay phụ cận, thì tại sao đại ma đầu kia lại không trả lời y?
Lâm Cửu tiếp tục lần theo khí tức băng vụ như có như không tìm kiếm tung tích Diệt Thiên trong rừng, y không có ý gì khác chỉ là cảm thấy lo lắng mà thôi, trong lòng y luôn có một cỗ dự cảm bất an không thể xua tan, mà cuộc đối thoại hôm nay với Hoa Tư vẫn còn vang lên văng vẳng bên tai y.
[U Minh kiếp trước đã từng luyện công tẩu hoả nhập ma, nếu ta đoán không lầm, mặc dù bị áp chế một nghìn năm dưới địa ngục, tâm ma của hắn vẫn chưa được trừ hết, thi thoảng tính cách của hắn dị biến hẳn là có liên quan đến chuyên này, ngươi ở gần hắn như vậy, nên lưu ý kỹ hơn một chút. Diệt Thiên là một người thông minh, có lẽ hắn cũng biết trong cơ thể hắn vẫn còn tồn tại ma tính, chắc hẳn hắn đã tìm biện pháp để áp chế, nhưng mà ngươi vẫn nên chú ý.]
[Vậy có biện pháp nào không? Có biện pháp nào để loại bỏ hết tâm ma của Diệt Thiên không?]
[Ta và Hoàng Phủ Thiên Niên mấy ngày nay cũng vì việc này mà bận rộn, nếu có kết quả đến lúc đó nhất định sẽ nói cho ngươi biết, những lúc ở cùng Diệt Thiên, ngươi nhất định phải chú ý nhiều hơn.]
Nghĩ đến cuộc trò chuyện với Hoa Tư, trong lòng không khỏi khẽ thở dài vài cái, Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên đi tìm cách giúp Diệt Thiên loại bỏ tâm ma, vậy y thì sao? Là người thân cận nhất với Diệt Thiên, nhưng y lại cứ như một tên phế nhân cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể giúp, lẽ nào y thực sự chỉ có thể được Diệt Thiên bảo hộ, chịu sự giúp đỡ của người khác thôi sao?
Y cũng muốn bảo hộ Diệt Thiên…
“Loạt xoạt ——” trong lúc Lâm Cửu còn đang trầm tư, bên tai nam nhân đột nhiên vang lên tiếng lá cây ma sát, một trận “loạt xoạt” hình như truyền ra từ sâu trong rừng cây, mơ hồ giống như có một bóng người đang làm gì đó.
Lâm Cửu nhanh chóng đi đến chỗ phát ra tiếng động, vừa đi vừa nhẹ giọng gọi: “Diệt Thiên, là ngươi sao?”
Thân ảnh người nọ tựa hồ nghe thấy thanh âm Lâm Cửu, đột nhiên từ sâu trong rừng cây như có một bóng người “hưu” cái rồi biến mất, Lâm Cửu cũng gần như cùng một lúc lập tức đuổi theo.
Người kia, khí tức kia, không thể nghi ngờ chính là Diệt Thiên, nhưng mà tại sao đại ma đầu đó vừa nghe thấy tiếng của y liền bỏ chạy?
Lâm Cửu vẫn bám theo , mãi đến tận phụ cận hồ sen thân ảnh người nọ mới dừng lại, Lâm Cửu đứng cách không xa nhìn bóng dáng đó, dưới bóng cây loà xoà lờ mờ có bóng dáng một nam nhân vận hắc y, một đầu ngân phát như lưỡi dao trút xuống, mặc dù người nọ đưa lưng về phía Lâm Cửu, nhưng Lâm Cửu chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhận ra, nam nhân này chính là Diệt Thiên.
“Diệt Thiên, ngươi sao vậy?” Đôi chân trần dẵm lên bụi cỏ, Lâm Cửu rảo bước tiến lên, Diệt Thiên có chút gì đó kì quái, bóng lưng đó thoạt nhìn lộ ra cỗ hàn lãnh còn lạnh lẽo hơn gấp mấy lần tối nay.
Thanh âm Lâm Cửu dưới trời đêm lành lạnh mà run rẩy, thấy Diệt Thiên không trả lời mình, Lâm Cửu liền tiến lên phía trước, y mới chỉ bước lên hai bước đã nghe thấy tiếng Diệt Thiên.
“Đừng qua đây ——”
Thanh âm trầm thấp mà áp lực, cứ như đang khốn khổ nhẫn nại cái gì.
“Diệt Thiên, ngươi sao vậy, để ta xem thử được không? Ta là Lâm Cửu a…” Lâm Cửu cũng không bởi câu nói của Diệt Thiên mà dừng lại, y tiếp tục tiến về phía Diệt Thiên.
Đột nhiên, dưới ánh trăng loà xoà, ma đầu nghiêng thân, mang theo vài phần tức giận quát lên: “Ta nói rồi, đừng qua đây… Cút…” Lâm Cửu lập tức sững sờ tại chỗ, không phải bởi vì Diệt Thiên bảo y cút, mà là hắc sắc liên hoa yêu dã như nhiễm huyết trên trán đại ma đầu này, đôi mắt dưới đêm trăng lấp lánh màu đỏ tươi của máu, Lâm Cửu nhìn thấy từ trong cặp mắt đỏ tươi kia sự điên cuồng không thể áp chế cùng với máu tanh.
Nhập ma…
Trong đầu Lâm Cửu lập tức nghĩ tới hai chữ này.
“Diệt Thiên…” Lâm Cửu nhịn không được lại gọi tên ma đầu lần nữa,hai tay khẽ run lên bần bật, y phải làm gì đây, lúc này y nên làm cái gì đây?
“Đi —— ta sẽ làm ngươi bị thương! Đi —— đi mau!”
Diệt Thiên gần như là lôi hết khí lực toàn thân mới nói xong lời để Lâm Cửu rời đi, hắn… hắn đã không thể chịu đựng tiếp được nữa, đầu đau, sự đau đớn như sắp nứt toạc ra, sự đau đớn này khiến hắn muốn xé rách hết tất cả mọi thứ trước mắt, đốt hết thành tro.
Muốn huỷ diệt tất cả, muốn giết hết mọi người, muốn bầu trời u ám đều nhiễm đầy ngọn lửa đỏ tươi như máu.
Nhưng càng bốc lên điên cuồng là hận và cừu không cách nào đè nén ở sâu trong nội tâm.
Hắn sẽ giết Lâm Cửu mất, hắn sẽ giết nam nhân này mất…
Cứ để một mình hắn ở đây từ từ chịu đựng là được rồi, đừng tới gần hắn, ai cũng đừng tới gần hắn, hắn đã đủ khó chịu đủ phiền phức rồi, lồng ngực ngột ngạt như bị cự thạch đè lên không tài nào hô hấp.
Trong đôi mắt đỏ tươi có một tơ máu như mạng nhện đang nhanh chóng phủ lên, phần lòng trắng còn lại như lí trí còn sót lại của hắn, nó đang dần dần biến mất, cho đến cuối cũng chỉ còn lại mảnh hắc ám tràn ngập sợi sợi tơ đỏ tươi, như chiếc lưới điên cuồng bao phủ lên cả người hắn.
Diệt Thiên nhắm mắt lại, đôi tay trắng bệch khẽ siết chặt thành quyền, khớp xương “rắc rắc” dưới màn đêm yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng, phảng phất như lí trí từng chút đang vỡ vụn của hắn, rơi xuống mặt đất, không còn bóng dáng.
“Diệt Thiên…”
Một thanh âm, ghé vào tai hắn vang lên không đúng lúc như vậy, như mặt trống gõ vào tai hắn, thật ồn, ồn chết đi!
Trong nháy mắt, ma đầu mới một khắc trước còn dưới tàng cây đau khổ dãy dụa đột nhiên chuyển thần, đôi mắt đỏ ngàu không nhìn thấy một màu trắng, đó là đôi nhãn đồng trầm mặc mà an tĩnh nhưng lại phảng phất như cơn lốc cuốn hết đi tất cả thế gian.
Từ trong mắt Diệt Thiên Lâm Cửu nhìn thấy chính mình, tựa như là thần tiên trong vũng bùn, không biết liệu có thoát khỏi vực sâu này hay không.
“Ta để ngươi đi —— vì sao còn không đi ——”
“Ta lo lắng cho ngươi, sao ta có thể bỏ mặc ngươi lại một mình rời đi, không phải đã nói rồi sao?” Lâm Cửu hít sâu một hơi, dần dần cũng không biết bởi vì gió lạnh hay do sợ hãi mà run rẩy, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi, cho dù chết, cũng muốn chết trong lòng ngươi.”
Diệt Thiên trước mặt, khác với bình thường.
Lâm Cửu hiểu rõ, Diệt Thiên lúc này không phải là người mà ngày ngày y vẫn gặp, thậm chí y còn từ trên người Diệt Thiên cảm giác được một tia khí tức mà y đã từng cảm nhận được ở Tử Thành, một tia khí tức điên cuồng, áp lực.
Chẳng qua Diệt Thiên lúc này chẳng biết còn điên cuồng hơn khi ở Tử Thành gấp bao lần.
Lúc ở Tử Thành, Diệt Thiên thiếu chút nữa đã giết y, giết tất cả mọi người, lúc này thì sao chứ? Diệt Thiên có lẽ đang phát điên, nhập ma sẽ không chút do dự giết y, thậm chí đốt y thành đống tro tàn.
Chạy trốn ư?
Nhưng, sao y có thể chạy trốn chứ?
Bỏ mặc Diệt Thiên nhập ma, mặc kệ Diệt Thiên cho đến khi hắn chết, có thể sao?
Trong lòng Lâm Cửu có chút sợ hãi, khí tức hàn lãnh trên người Diệt Thiên toát ra như một lưỡi dao cứa vào người y, nhưng lúc này y đã không thể nghĩ nhiều như vậy, y càng sợ nam nhân trước mặt này sẽ gây ra chuyện gì thương tổn người khác, thương tổn đến mình.
Lâm Cửu từng bước một tiến đến gần Diệt Thiên.
Diệt Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Cửu đi về phía hắn, sao nam nhân này lại lớn mật như vậy, không phải hắn đã nói Lâm Cửu đừng qua đây sao?
Vì sao vẫn còn muốn qua, vì sao chứ?

Bàn tay dưới trường tụ siết chặt, hắn hận nam nhân này, hận nam nhân này lừa dối hắn, phản bội hắn, càng hận đôi chân tuyết trắng chói mắt dưới màn đêm tăm tối của nam nhân này, hận bờ vai chiếc xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp y phục mỏng manh cùng với đôi chân đang từng bước tiến về phía hắn.
Tất cả đều chói mắt như vậy, đáng ghét như vậy.
Khiến hắn muốn tự tay phá huỷ ——
Phạm vi này, khiến hắn chán ghét.
“Diệt Thiên… ta là Lâm Cửu, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta…” Lâm Cửu còn chưa nói xong, nam nhân đã điên cuồng nhập ma đột nhiên đi tới trước mặt Lâm Cửu, đôi tay tái nhợt như kìm sắt kẹp lấy yết hầu Lâm Cửu, một mùi máu tươi nhàn nhạt lập tức tràn ngập trong cổ y.
Lâm Cửu sắp mất đi hô hấp, gương mặt trắng bệch do thiếu dưỡng khí mà ửng đỏ.
Lâm Cửu ra sức túm lấy tay Diệt Thiên, không phải nỗ lực cậy đôi tay đang chế trụ yết hầu y, mà là duỗi mở hai tay ra như muốn ôm lấy đối phương, miệng y cố gắng tạo ra một độ cung, trong mắt không hề có sợ hãi, mà chỉ chiếu ra hình ảnh một người nam nhân lạnh lùng chế trụ yết hầu y.
Vì sao lại mỉm cười? Vì sao không sợ hãi? Vì sao muốn dang hai tay ra với ta?
Mười ngón tay ra sức túm lấy bả vai của người nam nhân gần như đã mất hết lí trí, Lâm Cửu không tài nào nhích nổi lên phía trước dù chỉ nửa bước chân, ngón tay Diệt Thiên hệt như kìm sắt chế trụ yết hầu y, một cỗ vị rỉ sắt từ trong cổ họng tràn ra khắp miệng Lâm Cửu, y sắp ngạt thở rồi…
“Ngạch ——” Yết hầu chuyển động lên xuống, mà vẫn không có cách nào thốt ra một từ, Lâm Cửu chỉ có thể nhìn Diệt Thiên, nhìn sâu vào mắt ma đầu này.
Mau mau tỉnh lại, mau mau tỉnh táo lại được không?
Đai lưng mất đi sự ràng buộc của đôi tay bất tri bất giác rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng đọng lên đôi chân trần của Lâm Cửu, ngón chân bị hạt sương lành lạnh buổi đêm thấm vào ửng hồng lên, cỏ xanh như nùng mặc, mắt cá chân như tuyết trắng, điểm thêm hồng hồng, trông như một bức tranh đạm mạc đập vào mi mắt.
Một cơn gió lành lạnh trong lành khẽ lướt qua, y phục tuỳ ý khoác lên đã không thể che được cho thân thể bên dưới, như ẩn như hiện trong màn đêm mịt mờ, đâm nhói mắt người ta.
Bàn tay nắm chặt trên vai Diệt Thiên của Lâm Cửu càng lúc càng vô lực, dần có giấu hiệu trượt xuống, ngón tay lướt qua bả vai ma đầu, lưu lại từng đạo vết tích vô lực, vào lúc Lâm Cửu gần như không thể chống đỡ nổi nữa, Diệt Thiên đột nhiên buông Lâm Cửu ra, người nọ liền thoát lực ngã nhào xuống đất.
“Khụ khụ khụ ——” Một trận ho khan mãnh liệt kéo đến, giọt giọt nước mắt đua nhau trào ra, nhất thời tìm lại được hô hấp, Lâm Cửu từng ngụm từng ngụm tham lam hít vào thở ra luồng không khí lạnh lẽo ban đêm, không khí lạnh giá tiến vào phổi khiến Lâm Cửu không thể không ho khan, lo lắng cộng thêm sợ hãi, thân thể vì thiếu dưỡng khí ho khan mãnh liệt mà khẽ run run.
Nhưng cho dù hai tay của y vẫn còn đang run rẩy, Lâm Cửu vẫn vội vã muốn đứng lên đi tìm ma đầu kia, Diệt Thiên đâu?
Một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt Lâm Cửu, Lâm Cửu ngẩng đầu lên, đối diện vẫn là cặp mắt đẫm máu tanh không còn lí trí của Diệt Thiên, sau một khắc, Lâm Cửu nhịn không được khẽ kêu một tiếng.
“Tê ——”
Tiếng kêu thanh thuý, Diệt Thiên đột nhiên áp đảo Lâm Cửu, hai tay dễ dàng xé nát y tụ trên thân nam nhân, cách đó không lâu vừa mới trải qua âu yếm trên người vẫn còn những ngân tích to to nhỏ nhỏ do Diệt Thiên lưu lại, thân thể sạch sẽ dưới ánh trăng băng lãnh nhìn nửa như trong suốt.
Khiến người ta, muốn xé rách thứ hoàn mĩ này.
Khiến người ta, muốn vấy bẩn lên thứ sạch sẽ này.
“Ngô ân ——”
Ngưỡng đầu, chiếc cổ thon dài xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng giữa không trung, đôi tay bên người nháy mắt nắm chặt một nhúm cỏ non trong bãi cỏ, từng nhánh cỏ đứt ra rơi xuống ngay bên cạnh, mùi bùn đất tươi mắt xộc thẳng vào mũi, đêm khuya sương dày, mây đen giấu đi vàng trăng tỏ trên cao.
Không hề có sự chuẩn bị, đột nhiên Diệt Thiên lộng đau Lâm Cửu.
Khẽ cắn răng, Lâm Cửu nằm trên cỏ tận lực thân thể do bị Diệt Thiên “tập kích” bất ngờ mà cứng ngắc không thôi này của mình trở nên mềm mại một chút, ít nhất như vậy sẽ không quá đau nhức, cũng không dễ thụ thương.
“Diệt Thiên… nhẹ, nhẹ một chút…” Hít vào một ngụm khí, do vừa mới thiếu dưỡng khí còn chưa kịp khôi phục, Lâm Cửu lại thấy trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.


Hôm nay, lẽ nào đã là tận thế sao? Cư nhiên lúc ẩn lúc hiện…
Lại gì nữa đây, một mảnh trắng xoá tràn ngập trước mắt y, như là sông ngân trên bầu trời rơi xuống, tập ngay bên mặt y, lành lạnh.
Hơi đau, địa phương kia hình như đã chảy máu nên mới có chút ươn ướt lại nong nóng.
“Ngô…” Khẽ rên một tiếng, Lâm Cửu vừa mới hôn mê lại vì đau đớn trên người mà từ từ tỉnh lại.
Vừa khôi phục thanh tỉnh, trên thân thể lại giống như bị một con dao cùn cứa vào, cơn đau lập tức từ dưới thân truyền đến, Lâm Cửu nhíu nhíu mày, mở mắt ra lại thấy hình ảnh ma đầu còn áp trên người y.
Trong con ngươi hầu như đã bị màu đỏ tươi bao phủ không còn lí trí, tràn ngập mê man và sự điên cuồng đè nén, Diệt Thiên lúc này căn bản không biết bây giờ mình đang làm những gì.
Lâm Cửu âm thầm tự giễu bản thân, vậy phải xem sức chịu đựng của đại ma đầu có thể kéo dài thế nào a? Nhưng mà người chịu khổ chính là Lâm Cửu y a…
“Diệt Thiên, chậm một chút, chúng ta chậm một chút được không?” Hít sâu mấy hơi, hai tay Lâm Cửu đặt lên vai Diệt Thiên, vô cùng phối hợp mà chủ động nâng thắt lưng mình lên, lại phối hợp với hành động tiến lui của ma đầu mà khẽ đong đưa, cứ như thế, lập tức, trong mắt Diệt Thiên tựa hồ hiện lên một tia dao động.
Đầu Lâm Cửu hơi choáng, cũng không biết trạng huống của Diệt Thiên lúc này như thế nào, chỉ toàn tâm toàn ý muốn tiếp cận nam nhân đột nhiên sa vào điên cuồng.
“Để ta hôn ngươi…”
Hai tay sít sao vịn vào vai Diệt Thiên, Lâm Cửu hao hết tia khí lực cuối cùng của bản thân tiến đến gần Diệt Thiên, cho đến khi bờ môi của hai người chạm vào nhau.
Môi của Diệt Thiên, thật buốt, thật lạnh.
Lâm Cửu híp mắt, chủ động dùng lưỡi liếm liếm bờ môi đóng chặt của ma đầu, cuối cùng người nọ cũng mở môi, lập tức hôn lại Lâm Cửu, nụ hôn mang theo sự bá đạo trực tiếp mà đến, trong từng đợt đau nhức bén nhọn, Lâm Cửu dần dần cảm thụ được một tia tình dục không cách nào áp chế.
Trong đôi mắt tràn ngập máu tanh kia, dần dần, dần dần cũng lộ ra vẻ nhu tình cùng áp lực không thể đè nén.
Trải qua tình ái, trải qua dằn vặt, dưới sự chủ động phối hợp của Lâm Cửu, hai nam nhân ấy vậy mà ngay tại trong đêm này, trên bãi cỏ này mà điên loan đảo phượng, phiên vân phúc vũ.
Nương theo tiêu hao điên cuồng này, máu tanh trong mắt Diệt Thiên cũng dần dần thối lui, cho đến cuối cùng khôi phục lại đôi mắt hắc bạch phân minh thường ngày, chẳng qua trong mắt có chứa rất nhiều sự mệt mỏi, đến cuối cùng sau khi điên cuồng qua đi, Diệt Thiên hừ nhẹ một tiếng ngã lên người Lâm Cửu, hình như là đã hôn mê bất tỉnh.
Rốt cuộc làm bao lâu, Lâm Cửu cũng không biết nữa, y chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Diệt Thiên có chút nặng, áp lên y khiến y có chút khó thở.
“Diệt Thiên?” Nuốt ngụm nước miếng, cổ họng khó chịu như sắp khô nứt ra, Lâm Cửu khẽ vỗ vỗ lên lưng nam nhân trên người y, thấy Diệt Thiên nhắm mắt không trả lời, hai tay Lâm Cửu dùng lực cố sức lật Diệt Thiên đang nằm trên người mình xuống, ma đầu lập tức ngã xuống bên cạnh.
Y phục trên người sớm đã không thể che thân, đã thành mấy mảnh rách nát treo lủng lẳng trên người, Lâm Cửu dùng sức lau lau mặt để mình thanh tỉnh thêm một chút.
Lâm Cửu nửa ngồi xổm xuống hai tay ôm lấy ma đầu đã ngất xỉu, cố gắng cõng Diệt Thiên trên lưng, cũng may chỗ này cách phòng bọn họ cũng không xa mấy, bằng không có lẽ Lâm Cửu phải tốn sức kéo Diệt Thiên trở về.
Nắm chắc hai tay Diệt Thiên, Lâm Cửu cõng ma đầu đi về hướng gian phòng, vừa mới đi được hai bước chân đã nhuyễn ra suýt chút nữa là té xuống đất, Lâm Cửu cuống quít ổn định thân thể, cúi đầu nhìn đôi chân lộ ra trong đêm của mình, mặt trên dính đầy cành cỏ gãy, sương sớm và đất bùn, nhưng mà nhiều hơn nữa chính là hỗn hợp dịch thể đỏ trắng bất minh đan xen, lại còn cả mảng xanh xanh tím tím do Diệt Thiên tạo ra lúc mất đi lí trí.
Một cỗ dịch thể màu đỏ chảy dọc từ đùi tới mắt cá chân tuyết trắng, rơi xuống mặt cỏ như một giọt sương sớm đỏ tươi.
Nhắm chặt mắt lại, Lâm Cửu hít sâu một hơi rồi tiếp tục mang theo Diệt Thiên đi về phòng ở, lúc này, nên đau nhức thì cũng đã đau qua, giờ đây không biết là không đau nữa hay đau đến chết lặng rồi.
Đầu óc Lâm Cửu trống rỗng, thầm nghĩ mau mau cõng Diệt Thiên trở về, y hơi mệt, hơi lạnh, đang muốn ngả vào giường không dậy nữa.
Khoảng cách tuy không xa, nhưng lúc Lâm Cửu cõng Diệt Thiên đến bên giường trên người y đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, đưa tay tuỳ tiện lau lau mồ hôi trên trán, Lâm Cửu xoay người tìm nước và khăn mặt đến, sau khi vắt khô khăn mặt ngồi xuống bên giường giúp ma đầu lau mặt.
Đoá hắc liên trên trán Diệt Thiên tựa hồ cũng đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, không còn tiếp tục lộ ra khí tà ác yêu dã nữa.
Hẳn là không có việc gì nữa ha?
Lâm Cửu thở ra một hơi, y đã làm tất cả những gì mình có thể rồi, cảm giác mệt mỏi rã rời lập tức như dòng thuỷ triều lao đến, Lâm Cửu bị cơn thuỷ triều mệt mỏi này nuốt trọn, ghé vào bên giường bất tri bất giác đã ngủ say…
Tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua khe cửa chiếu hắt vào, quá mẫn cảm với ánh nắng ma đầu lập tức mở mắt ra, mông lung trong mắt thoáng cái tiêu tán không còn một mảnh.
Đêm qua…
Diệt Thiên liếc mắt nhìn dương quang vô cùng chói mắt kia, đối với chuyện phát sinh đêm qua đã không còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hắn thoáng cảm thấy trong cơ thể mình không thích hợp liền rời đi, sau đó, hắn làm thế nào để về phòng?
Lâm Cửu…
Diệt Thiên lập tức ngồi dậy, một nam nhân ghé vào giường tựa hồ như đang ngủ vẫn còn nắm chặt lấy tay hắn không bỏ, tóc tai mất trật tự, y bất che thể, trong phòng, trên mặt đất còn lờ mờ vài vết màu hồng đã khô cạn, giống như bị người ta giẵm vào.
“Tiểu Cửu!”
Lập tức ôm chặt Lâm Cửu vào lòng, Diệt Thiên kiểm tra hơi thở của Lâm Cửu, tảng đá lớn trong ngực gỡ xuống phần nào, may mắn, nam nhân này quả thật là mệt quá đang ngủ, thân thể không có trở ngại gì.
Đêm qua hắn đã làm cái gì?
Trong lòng Diệt Thiên dâng lên một trận đắng chát, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy giấu vân tay xanh tím trên cổ Lâm Cửu, có phải thiếu chút nữa hắn đã bóp chết nam nhân này?
Hồi ức thuộc về đêm qua dần dần hiện rõ trong đầu ma đầu, Diệt Thiên thở dài, sao nam nhân này lại ngốc nghếch vậy chứ?
Đã nói bao lần không cho y qua, nhưng y cứ hết lần này tới lần khác cố qua.
Không rời không cách? Lâm Cửu, đây là ngươi muốn cho ta xem sao?
Ta đã nhìn thấy, đã biết, đã rõ ràng rồi.
Chỉ là, ngươi muốn ra phải đối mặt thế nào với bộ dáng bị thương này của ngươi?
Diệt Thiên cẩn thận đặt Lâm Cửu lên giường, cầm lấy khăn mặt Lâm Cửu tìm tới, một lần nữa thay nước nóng giúp Lâm Cửu chà lau thân thể, mới lau được một lúc cho Lâm Cửu, y đã tỉnh lại.
“Ngươi không có việc gì rồi chứ?” Vừa mở mắt, trông thấy ma đầu bên cạnh, Lâm Cửu không khỏi cong khoé miệng lên, vươn tay về phía Diệt Thiên.
“Ta không sao.” Diệt Thiên buông khăn mặt trong tay nắm lấy tay Lâm Cửu, người nọ đu người ngồi dậy, kệ cho đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn cố ngồi dậy, thấy Diệt Thiên cau mày, Lâm Cửu lại nở nụ cười.
“Lo cho ta à?” Lâm Cửu vừa cười vừa nói, “Hoàn hảo, thân thể ta xương cứng còn chưa chết, chứ nếu bị ngươi «làm» chết, thì quá mất mặt rồi.”
“Ngươi a…” Diệt Thiên lắc đầu, thở dài một cái sau đó kéo Lâm Cửu ôm vào lòng, “Có phải rất đau không?”
“Đau a, ngươi phải bồi thường gấp bội cho ta mới được.” Lâm Cửu cười ôm lấy Diệt Thiên, ngồi trong lòng nam nhân nhẹ nhàng cọ cọ, nói: “Đêm hôm qua ngươi doạ ta, nhưng thật may, ngươi đã trở về, ta rất sợ, sợ ngươi quên ta.”
“Ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi.” Đêm qua nếu không phải là Lâm Cửu, Diệt Thiên thậm chí không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, cho dù có nhập ma mất tâm, dường như hắn vẫn có thể nhớ mang máng được người nam nhân tên Lâm Cửu này.
Sao có thể quên được chứ? Diệt Thiên không phải là một người quá am hiểu cách biểu đạt tình cảm, nhưng Lâm Cửu vẫn có thể từ trong đôi mắt thường ngày lãnh đạm của ma đầu nhìn thấy sự đau lòng và thương tiếc.
Đối với Lâm Cửu mà nói, như vậy là đủ rồi.
Diệt Thiên vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Cửu, nói: “Đi, trước ta mang ngươi đi tắm qua một chút, nếu mệt ngươi cứ nhắm mắt lại tựa vào lòng ta mà ngủ, nơi ấy chỉ sợ thương tích không nhẹ, phải thoa dược mới được.”
Nơi ấy?
Lâm Cửu lập tức phản ứng lại, nhịn không được đỏ ửng mặt lên.
Chỗ đó bị thương, còn không phải là do lỗi của đại ma đầu này…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.